“Ừm.” Trần Việt
có ý thức đi vào phòng bếp nấu ăn.
... Đã đồng ý
rằng việc nhà sẽ do cô làm, nhưng Ổ Vân Vân không nhắc nhở anh, vì anh đã chủ
động, cơ hội lần này vẫn nên để anh làm thì hơn. Ổ Vân Vân ngồi trên ghế sô pha
và đặt Ô Ô xuống.
Trong giây tiếp
theo, móng vuốt của Ô Ô móc vào ghế sô pha và cào tróc ra hai vết trắng ở mặt
dưới của ghế sô pha.
Ổ Vân Vân nhìn
trái nhìn phải, tìm thấy một cái thùng rác và chặn nó lại.
Sau khi hai
người ăn tối xong, bọn họ đưa Ô Ô ra ngoài đi dạo.
Luận án của
Trần Việt đã được nộp xong, vì vậy thời gian này buổi tối không còn việc gì để
làm cả.
Vầng trăng như
chiếc móc bạc treo trên bức màn xanh biếc, gió mát hiu hiu, xa xa có nhiều cụ
già ra ngoài hóng gió trò chuyện, trẻ con nô đùa chạy quanh.
Hai bên đường
trồng rất nhiều hoa mộc lan tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Ổ Vân Vân đi
ngang qua, đưa dây xích chó cho Trần Việt, cúi xuống nhặt những cánh hoa mộc
lan và lá trên bãi cỏ dưới gốc cây: “Em muốn lấy chúng về để làm đánh dấu sách,
làm thêm vài cái nữa theo các phong cách khác nhau.”
“Vậy là cánh
hoa hồng sáng nay em bảo anh nhặt cũng để làm đánh dấu trang sao?”
“Đương nhiên,
không được lãng phí đâu.”
“Nhưng anh
không mang theo cuốn sách nào cả.”
“Em làm cho anh
là để sau này khi mở từ điển y học ra thì anh sẽ nhớ tới em.”
Trần Việt kiên
nhẫn đợi Ổ Vân Vân lựa chọn xong, đợi cô sóng vai đi bên cạnh rồi anh mới nói:
“Vậy anh phải làm gì để khiến em nhớ đến anh đây?”
“Vậy ra đó là
những gì anh muốn à.” Ổ Vân Vân cẩn thận giữ những bông hoa trong tay: “Nhưng
thật ra mỗi ngày em rất dễ dàng nghĩ về anh khi sống trong ngôi nhà của anh
rồi.”
Dù sao mỗi ngày
Ô Ô sẽ khiến Trần Việt mất đi một ít tài sản, điều này khiến Ổ Vân Vân ngày nào
cũng cảm thấy có lỗi.
“Buổi trưa hôm
nay em mặc quần áo vừa vặn thế sao?” Trần Việt nhớ tới đồ mình mua toàn dựa
theo ấn tượng, đều là một cỡ vừa vặn, còn sợ cô mặc không vừa.
“Tất cả đều khá
phù hợp. Ai bảo dáng người em chuẩn. Nhân tiện, Trần Việt à, em muốn tìm một
công việc. Em đã nghỉ ngơi ở nhà hơn một tháng rồi, em không thể suốt ngày ăn
không ngồi rồi được.”
“Ừm.” Trần Việt
cũng không phản đối, trong lòng anh thầm nghĩ không muốn Ổ Vân Vân ra ngoài làm
việc, bác sĩ quá bận, thời gian nghỉ ngơi không ổn định, nếu như Ổ Vân Vân cũng
tìm được công việc bận rộn thì cả hai sẽ rất khó có cơ hội để gặp mặt nhau.
Chỉ là anh
không có quyền can thiệp vào cuộc sống của cô, họ cũng không cần đối diện với
áp lực tài chính. Nếu cô muốn một công việc thì cứ để cô làm, còn nếu cô muốn ở
nhà thì cứ để cô ở nhà.
“Cố gắng chọn
một nơi làm việc càng gần càng tốt. Đi tới đi lui sẽ thuận tiện hơn, em có bằng
lái xe không?”
“Có.”
“Nếu như xa quá
thì em cứ lái xe của anh đi làm đi, nhà cách bệnh viện cũng rất gần rồi.”
Ổ Vân Vân gấp
cánh hoa và lá cây lại, ngước mắt lên: “Anh thật là hào phóng.”
“Đây là cách
anh khiến em nhớ đến anh.” Trần Việt mỉm cười: “Anh đã quen với cuộc sống xa
hoa và dục vọng rồi.”
“Thật vậy. Bây
giờ em cũng không thể quay lại như trước kia nữa rồi.”
“Ổ Vân Vân,
chúng ta đi xem mắt đi.” Trần Việt đột nhiên nói.
“?”
“Hẹn hò đi.
Chúng ta làm quen đi.” Anh quay sang cô, đứng dưới gốc cây và đưa tay ra: “Xin
chào, anh tên là Trần Việt.”
“Xin chào. Em
tên là Ổ Vân Vân, Ổ trong mây đen kề bên tai, Vân Vân chính là Vân Vân.”
Quen nhau vì ở
gần nhau, lúc nào cũng nghe mẹ đối phương gọi tên nên quen nhau không cần giới
thiệu chính thức nữa.
“Em thật đẹp.”
Trần Việt nhìn cô nói.
< ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.