Trần Việt cầm
chiếc cốc của mình đi ra ngoài rót một ít nước nóng.
Anh cứ đứng đó
thơ thẩn nhìn chằm chằm vào mặt nước.
Anh đột nhiên
cảm thấy có gì đó không ổn, anh đặt chiếc cốc gần đầy lên bàn, đi về phòng ngủ
rồi vội mở ngăn kéo ra.
Ổ Vân Vân sau
khi tắm xong liền đi vào phòng ngủ thay đồ ngủ và sấy khô tóc, trùng hợp nhìn
thấy Trần Việt đang đứng một mình trước ban công phòng ngủ, anh cúi đầu nói:
“Vân Vân, chúng ta nói chuyện đi.”
Cô bước tới mà
không biết tại sao: “Sao vậy?”
Cô vừa dứt lời
liền nhìn thoáng qua bao thuốc lá trong tay Trần Việt, không nói gì.
“Lúc đầu anh đã
giả vờ không chú ý, nhưng sau đó anh cảm thấy rằng mình không thể nhắm mắt làm
ngơ được nữa.” Trần Việt nói: “Không phải do em, mà là do anh.”
“Khi em đau
đớn, sự nghi ngờ của anh sẽ trở nên nặng nề hơn, và anh sẽ trở nên nhạy cảm và
hay suy đoán. Anh không muốn em nhìn thấy anh như thế này.” Trần Việt nghịch
chiếc bật lửa và mỉm cười: “Anh luôn muốn chờ đợi em để khắc phục nó, nhưng bây
giờ anh muốn thành thật hỏi em một điều. Em có muốn tâm sự với anh không?”
Ổ Vân Vân bước
tới và đứng bên cạnh anh.
“Anh nhớ rõ
trước đây đã từng hỏi em, tại sao tên của em lại là Ổ Vân Vân, cái tên này có ý
nghĩa không tốt lắm, em nói cho anh biết rằng, cha em nói cho dù có mây đen thì
không có nghĩa là thời tiết không tốt. Lúc đó anh không hiểu, bây giờ anh đã
hiểu một chút rồi.”
Trần Việt nói
tiếp: “Tình yêu không nhất thiết phải là tình đầu, yêu nhau, kết hôn, suôn sẻ
và thuận lợi, toàn tâm toàn ý, có quá ít người có thể làm được điều này, còn có
thể phải bao dung đối phương, người đã hết lòng yêu thương người khác, không
thể hoàn toàn quên đi người khác kia.”
“Anh không tức
giận sao?” Ổ Vân Vân nói.
“Không có gì
phải tức giận cả.” Trần Việt dùng tay trái mở hộp thuốc lá lấy ra một điếu:
“Không phải lúc trước hẹn hò với Vương Dao anh cũng đã nghĩ tới em sao, nếu như
em không quay lại, anh thậm chí sẽ cưới cô ấy. Em có hút thuốc không?”
Trần Việt đưa
cho Ổ Vân Vân một điếu thuốc.
Ổ Vân Vân hơi
ngạc nhiên, liếc anh một cái rồi cũng nhận lấy, Trần Việt giúp cô châm lửa.
Trong căn phòng
trống trải, khói thuốc chậm rãi bốc lên, lúc này hai người đều cảm thấy có chút
kỳ quái, bởi vì giữa bọn họ chưa bao giờ cảm nhận trạng thái ‘không hạnh phúc’
như vậy, cho dù có mâu thuẫn về chuyện hôn nhân thì cũng sẽ kết thúc bằng một
trận cuồng dâm.
“Bây giờ anh
muốn hỏi em một chuyện, cũng là chuyện mà anh sợ nhất.” Trần Việt nhìn xa xăm,
không nhìn thẳng vào Ổ Vân Vân: “Nếu như anh ta trở về, em có cùng đi tiếp với
anh ta không?”
Đúng vậy, kể từ
khi Ổ Vân Vân ở bên anh, anh đã muốn hỏi câu hỏi này.
< ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).