"Sau đó con liền thề rằng sau này
tuyệt đối sẽ không gả cho cảnh sát." Ổ Vân Vân xé gân bên cạnh đậu: "Con
sợ phải trở thành góa phụ. Vốn dĩ chồng mẹ đã chết, nếu đến cả con rể cũng chết
thì không phải sẽ càng đáng thương hơn sao. Nếu bọn con có con, ông ngoại và
cha đều đã chết, trong nhà sẽ không còn một người đàn ông nào nữa.”
“Nói bậy bạ gì đó?!” Lâm Duyệt Mai vội
vàng ngăn cô lại, liếc mắt nhìn que đậu bị cô giày vò đến nhăn nhúm, nhưng cũng
không mắng cô, bà dừng lại một chút rồi mới bổ sung: “Bác sĩ cũng không phải là
nghề có nguy cơ cao gì.”
"Đúng vậy, bác sĩ vẫn còn đỡ hơn
một chút." Ổ Vân Vân nhìn chằm chằm đậu que nói.
Lâm Duyệt Mai biết cô đang nói tới ai,
lúc Ổ Vân Vân mới tới Vân Nam còn đặc biệt gọi điện thoại cho bà nói sẽ ở cùng
một chỗ với đứa nhỏ kia, nhưng Lâm Duyệt Mai không đề cập tới, chính xác thì,
bà cũng không cho rằng mình khổ, nhưng nếu để cho con gái bước vào con đường cũ
của mình một lần nữa, bà tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Điều này mẹ con cô đều biết, cho nên Ổ
Vân Vân mới nói, cô đang nỗ lực.
"Nếu con đã quyết định rồi thì
cũng không cần phải suy nghĩ nữa." Lâm Duyệt Mai bưng giỏ lên rồi rời đi.
“Vâng.” Ổ Vân Vân đáp lại.
Mẹ thật sự không thể nghe người khác
nhắc đến cha, ngay cả đậu trong tay bà cũng chưa có mang đi.
Con người thật kỳ lạ, ví dụ như Trần
Việt, luôn luôn hỏi cô một số vấn đề tự ngược bản thân. Ổ Vân Vân cũng vậy, rõ
ràng có một lựa chọn tốt hơn đặt ở trước mắt, lại cứ mãi lưu luyến 1% đấy.
Đó là 1% không đáng kể và không có khả
năng.
Các cặp vợ chồng đang chơi sự thật hay
thử thách, một trong số họ được hỏi: "Bạn có yêu bạn đời của bạn
không?"
Phía bên này trả lời: "Thích,
nhưng không phải là tình yêu."
"Bạn có sẵn sàng chết vì bạn đời
của bạn?"
"Không nguyện ý."
Rõ ràng ở chung rất vui vẻ, rõ ràng là
chung thủy, cũng không ngoại tình, nhưng câu trả lời này, bên còn lại nghe thấy
tuyệt đối sẽ cảm thấy hụt hẫng.
Tình yêu đôi khi là cố ý một tay che
mắt, cần phải có sự chắc chắn, ngay cả khi nó không nhất thiết phải làm đến mức
đó.
Giờ phút này, Ổ Vân Vân và Trần Việt
chính là loại tình huống này.
Trước khi hỏi, Trần Việt mặc dù đoán
được Ổ Vân Vân cũng không hoàn toàn yêu anh, nhưng sau khi nhận được đáp án
chính xác vẫn sẽ cảm thấy bị tổn thương.
Mà Ổ Vân Vân cũng vậy, cô cũng sẽ cảm
thấy áy náy.
Mấy ngày nay ở chung cũng không có gì
khác biệt so với ngày thường, tuy nhiên hai bên lại phảng phất cấm kỵ không
nhắc tới hai từ "kết hôn".
Trần Việt không muốn như vậy.
Ngày 1 tháng 5, anh đặc biệt thay đổi
ca làm việc với các đồng nghiệp của mình để đưa Vân Vân ra ngoài đi dã ngoại.
Sắp bước vào mùa hè, thời tiết dần trở
nên cực kỳ nóng, nhân lúc thời tiết còn tốt, bọn họ cũng có thể đi ra ngoài dạo
chơi, thuận tiện mang theo Ô Ô ra ngoài để tiếp xúc với cây cỏ.
Vì lý do này, đêm qua Trần Việt đã bắt
đầu chuẩn bị, mua rất nhiều bánh sandwich, bánh mì, bánh ngọt nhỏ, trái cây, và
thảm dã ngoại, tất nhiên, bao gồm thịt đóng hộp của Ô Ô, dây kéo chó và đồ chơi
đĩa bay.
Gần chỗ họ có một công viên rất nổi
tiếng, trồng đầy cây anh đào, thời gian này là thời gian hoa nở rực rỡ nhất, vô
số hoa anh đào rơi đầy trên đá cuội, trên mặt đất, bay trên không trung, tạo
nên một khung cảnh rất nên thơ, không chỉ thu hút mỗi người dân địa phương mà
nhiều du khách nước ngoài cũng tìm đến tham quan.
Ổ Vân Vân nhất định sẽ rất thích nơi
này.
Lúc 9:30 sáng, họ bắt đầu lái xe tới
đó, dự kiến sẽ mất bốn mươi phút. Ô Ô lần đầu tiên ngồi xe còn có chút hưng
phấn, nó không ngừng thè lưỡi nhìn về phía cửa sổ.
"Ô Ô đã béo lên rất nhiều." Ổ
Vân Vân ôm Ô Ô ngồi ở ghế lái phụ nói: “Hiện tại sờ qua bụng đều toàn là thịt,
trông phình lên như một quả bóng vậy.”
"Ai bảo em mỗi ngày cho nó ăn
nhiều như vậy?"
Thời tiết thật sự quá tốt, ánh mặt trời
không quá gay gắt, gió thổi nhè nhẹ, rời xa thành phố xe cộ ùn ùn, xa xa nhìn
thấy một mảng lớn cỏ làm cho người ta không khỏi cảm thấy thoải mái.
“Trần Việt, anh thật sự biết nuôi đấy.
Em mập, Ô Ô cũng mập.”
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).