Cảm giác rất kỳ quái, cô vốn không làm
chuyện gì xấu hổ, giờ phút này yên tĩnh một giây mới có thể nói: "Được.”
Cuối cùng hai người tay không trở về.
Ổ Vân Vân ghét bỏ quần áo trong cửa
hàng quá đắt, mặc dù đã giảm giá 30% nhưng một bộ cũng đã hơn ba ngàn, cô tình
nguyện đi mua trên mạng thì hơn.
Bác sĩ Trần khuyên bảo rằng anh đến đây
là để tiêu tiền, bảo cô cứ tùy tiện chọn, nhưng mua hai bộ quần áo liền tiêu
tốn hơn ba ngàn, Ổ Vân Vân bất luận như thế nào cũng không thể chấp nhận được.
Trước kia cô thuê một phòng đơn nhỏ ở
Vân Nam một tháng cũng chỉ có tám trăm đồng.
Vừa mới vào cửa phòng, ở huyền quan,
Trần Việt trực tiếp bế Ổ Vân Vân vác lên vai, Ổ Vân Vân cười: "Giữa trưa
bác sĩ Trần muốn phát thú tính sao?! Ô Ô, đừng lại đây!”
Ô Ô đã có thể nghe hiểu lời của cô một
chút, động tác vốn muốn chạy tới nghênh đón cô đổi thành ngồi xổm tại chỗ.
Trần Việt đặt Ổ Vân Vân ở trên giường
trong phòng ngủ, Ổ Vân Vân hôm nay rất cao hứng, còn tưởng rằng anh muốn làm
cái gì, đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Ai biết được anh chỉ nhìn cô và nói:
"Chúng ta kết hôn đi.”
“Là bởi vì hôm nay em đã đề cập đến
chuyện kết hôn?” Nụ cười của Ổ Vân Vân dần dần biến mất.
“Không. Anh đã muốn làm điều đó từ lâu
rồi.”
Anh đã muốn kết hôn với cô từ lâu, khác
biệt chỉ là vấn đề thời gian.
Trước đây muốn chờ ba bốn tháng để tình
cảm ổn định lại, chỉ là ở trong thương trường khi nghe Ổ Vân Vân nói cô đi xem
mắt với những người kỳ quái kia rồi bị người ta tùy ý bình luận và chỉ trỏ,
sống trong một căn phòng nhỏ ít hơn mười mét vuông ở Vân Nam; mua một chiếc váy
một hai ngàn đồng anh khuyên nửa ngày cũng không nỡ.
Anh giống như bị kim đâm, vì sao lại có
người để cho cô sống cuộc sống như vậy? Anh rõ ràng có thể cho cô cuộc sống tốt
hơn.
Ổ Vân Vân vẫn đang trầm mặc.
Trần Việt cúi xuống hỏi cô: "Em
không muốn sao? ”
"Không phải." Ổ Vân Vân tận
lực dùng ngữ khí nhẹ nhàng: "Chúng ta mới ở chung một tháng.”
"Nhưng cảm giác của anh rất mãnh
liệt." Trần Việt cố gắng thuyết phục cô: "Hơn nữa chúng ta không vui
vẻ khi ở bên nhau sao?"
Chắc chắn rất vui vẻ, Ổ Vân Vân thầm
nghĩ.
"Nhưng vẫn quá xúc động."
"Có phải em vẫn cho rằng anh chỉ là
nhất thời xúc động không?" Trần Việt hỏi: "Từ khi bắt đầu sống chung
trên giường, dường như em đã cho rằng sự hứng thú của anh dành cho em sẽ không
duy trì rất lâu, giống như là sau khi được toại nguyện sẽ biến mất, có phải còn
định kéo anh trở lại quỹ đạo, công thành thân lui hay không?"
Ổ Vân Vân không trả lời trực tiếp câu
hỏi này của anh: “Em có nỗi lòng của riêng mình. Em không muốn xem mắt, em
không muốn đối phó với mẹ em, em cảm thấy rất mệt mỏi, em muốn trốn tránh một
số chuyện.”
“Vậy em có thể tiếp tục trốn tránh.
Chúng ta kết hôn sẽ không cản trở tới em. ”
Qua mấy giây, Ổ Vân Vân liền hạ tầm
mắt: "Điều kiện của em như vậy, đối với anh không có trợ giúp gì, ngay cả
công việc cũng không ổn định..."
"Sở dĩ anh cố gắng kiếm tiền là vì
khi anh chọn người bạn đời của mình không cần phải suy nghĩ về điều kiện c� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).