Trần Việt một
mình quay trở lại phòng trực ban của mình.
Một khoảng im
lặng kéo dài bao trùm cả căn phòng, khuôn mặt và máu của bệnh nhân cứ mãi đọng
lại trong tâm trí anh.
Trần Việt phải
mất một vài năm mới có thể đối mặt với những tình cảnh như vậy, nhưng dù vậy,
bất cứ khi nào anh đang trực, anh vẫn không muốn gặp phải những bệnh nhân nguy
kịch, chỉ mong muốn đêm đó không ai phải xảy ra chuyện bất trắc gì.
Anh duỗi tay sờ
mặt Ổ Vân Vân, mặt cô rất ấm áp, tỷ lệ nghich hoàn toàn với bàn tay vừa mới khử
trùng của anh.
Bệnh nhân vừa
được cấp cứu đã được đẩy về phòng bệnh.
Còn cô thì vẫn
ở đây.
Trong một
khoảnh khắc nào đó, người ta sẽ chợt cảm thấy bình yên vô cùng, giờ phút này
chính là như thế.
Trần Việt cúi
đầu thò lại gần, định hôn cô một chút.
Ngày hôm sau,
bệnh viện đưa ra một thông báo phê bình: Trần Việt tự ý mang người nhà đi cùng
và ở lại qua đêm khi đang giao ca trực ban, điều này gây ảnh hưởng cực kỳ xấu
đến toàn bộ danh tiếng và chức trách của bệnh viện, thông báo phê bình này phát
cho toàn bộ bệnh viện, phê bình khấu trừ 500 tệ vào tiền lương tháng này của
bác sĩ Trần.
Các y tá không
ngừng xì xào bàn tán khi nhìn thấy bảng thông báo được đăng lên.
Mọi người đều
không thể tưởng tượng được, sao có thể là bác sĩ Trần Việt được chứ.
Từ khi chưa tốt
nghiệp anh đã giành được cơ hội thực tập trong bệnh viện, nỗ lực nghiêm túc,
tác phong đều tốt, chưa từng bị thông báo phê bình công khai như vậy bao giờ.
Lúc thông báo
này được tung ra, Vương Dao cũng ở đó, nhưng cô ấy có vẻ cũng không kinh ngạc
gì mấy.
Trần Việt rất
bình tĩnh đi ngang qua họ, anh là một người cư xử rất chuẩn mực, trước đây mỗi
khi bị phê bình, đặc biệt là khi bị chỉ trích trước mặt mọi người, anh luôn cảm
thấy vô cùng xấu hổ, luôn thúc giục bản thân phải cố gắng làm tốt hơn.
Nhưng lần này
không giống như vậy.
Thông báo phê
bình nói đúng, anh quả thực đã làm trái quy tắc của bệnh viện.
Tuy nhiên, chỉ
có bản thân anh mới biết, nhìn người mình thích ngủ yên trong phòng trực giống như
một loại ma lực có thể làm tan biến mọi công việc cứu người cực nhọc hằng ngày
của anh.
Trong lòng anh
cũng phần nào bù đắp lại sự mệt mỏi.
Ổ Vân Vân cảm
thấy hơi khó chịu.
Mãi đến hơn 7
giờ sáng hôm sau cô mới thức dậy, cô tự trách mình ngây thơ, ở một nơi xa lạ,
trên chiếc giường trại êm ái như vậy, cô có thể ngủ một đêm mà không thấy khó
chịu gì — có lẽ đây là do là thói quen lang thang ở những nơi khác trước đây
của cô tạo thành.
Khi tỉnh dậy cô
thấy Trần Việt đang ghé đầu ngủ gục trên bàn.
Thời gian trực
ban cũng gần kết thúc, Ổ Vân Vân không đi trước, cô dự định chờ Trần Việt cùng
nhau tan tầm.
Buổi sáng trong
bệnh viện có rất nhiều y tá bác sĩ ra ra vào vào, thỉnh thoảng bọn họ liếc nhìn
về hướng này, một người xa lạ như Ổ Vân Vân lại xuất hiện trong phòng trực ban
của bác sĩ hiển nhiên không thể tránh khỏi ánh mắt tò mò của mọi người.
Ổ Vân Vân còn
ngây thơ nghĩ cô có cần thiết giả làm người bệnh hay không để tránh gây phiền
toái cho Trần Việt.
Nhưng Trần Việt
nói không sao.
Ổ Vân Vân đành
phải tin tưởng anh, nhưng sau đó cô cũng không tùy tiện chạy đến bệnh viện nữa.
Khi Trần Việt đi làm, nếu Ổ Vân Vân nhàm chán, cô sẽ gửi tin nhắn Wechat cho
anh.
Ổ Vân Vân: [
Bác sĩ Trần? Anh có ở đó không?]
Trần Việt: [
Có. ]
Ổ Vân Vân: [
Đọc một ít truyện người lớn cho em nghe đi. ]
Trần Việt: [……]
Ổ Vân Vân: [
thiếu nữ tịch mịch, đêm khuya dục cầu bất mãn, đừng để em chờ lâu nha. ]
Tất nhiên, Trần
Việt sẽ không đọc truyện người lớn cho cô nghe, lúc này anh giống như không để
ý tới cô.
Ổ Vân Vân không
có ý định để anh thực sự đọc chúng, cô chỉ là muốn trêu chọc anh một chút mà
thôi, nếu anh ở đây thì chọc anh cũng chẳng có gì vui cả, dù sao thì Trần Việt
lúc nào cũng có thể ra tay thực hành với cô.
Cô cứ phải cố
tình chọn buổi tối anh không có nhà để khiêu khích, tưởng tượng những gì anh
chỉ có thể ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).