Thời Gia không phải đi làm nên đành
ở nhà nghiên cứu kỹ năng nấu ăn, cô dự định tự mình nấu một bàn ăn hoàn chỉnh
nhất vào ngày 15.
Ngày 14 Gạo đã trở về, Thời Gia kêu
cô ấy đến nhà mình ăn cơm, lúc tan làm cùng ngày, Hứa Lẫm nói với cô, anh muốn
gọi Hàn Thắng đến cùng nhau ăn Tết.
Thời Gia sửng sốt: “Em gọi Gạo rồi.”
Hứa Lẫm tiếc nuối vô cùng: “Vậy được
rồi.”
Hai người đều muốn đón người bạn tốt
của mình về nhà ăn Tết, Hứa Lẫm nói với Hàn Thắng rằng người cô đơn còn bị vứt
bỏ thật là đáng thương. Thời Gia rất đồng tình nhưng lúc này Gạo cần sự quan
tâm hơn ai hết! Nhưng cô lại không thể nói ra, vì thế hai người bọn họ tiếp tục
giằng co.
“Nếu không thì?”
“Không được!”
“Em còn chưa nói đâu…”
“Em muốn tách ra sao? Không thể nào,
anh đã làm gì sai mà không thể ở bên bạn gái trong dịp tết?”
“Thế phải làm như thế nào đây?”
Thời Gia buồn rầu, Hứa Lẫm ôm lấy cô
nói: “Anh cảm thấy địa vị của anh ở trong lòng em bắt đầu bị dao động…”
Cô hôn anh: “Em đảm bảo tuyệt đối
không dao động! Tâm trạng bạn bè không tốt, bọn mình cũng cần phải quan tâm,
đúng không?”
“Đột nhiên anh không muốn quan tâm
lão Hàn nữa…”
Thời Gia cười to, trong lòng cô thầm
nhủ, thực ra đến bây giờ cô luôn cảm thấy Gạo và Hàn Thắng nên ở bên nhau,
đương nhiên cô sẽ không bán đứng Gạo, nhưng là… Chuyện tình cờ xảy ra sẽ không
có vấn đề gì mà, phải không?
Không được không được, Thời Gia
quyết định gửi một tin nhắn WeChat cho Gạo nói rằng Hứa Lẫm đã hẹn với Hàn
Thắng, một lúc sau Gạo mới trả lời: “Chị muốn ăn đồ em nấu, chị nói trước với
em, em kêu Hứa Lẫm hỏi Hàn Thắng, nếu anh ta để ý thì đừng tới, chị sẽ ăn gấp
đôi!”
Thời Gia kích động, cô chạy nhanh
nói cho Hứa Lẫm biết chuyện này, anh không tán đồng nhìn cô: “Em muốn làm cái
gì? Anh cảm thấy việc này vẫn không nên tham gia thì hơn.”
Cô bĩu môi: “Anh đang chọc giận em…”
Hứa Lẫm đầu hàng: “Anh không có, bảo
bối, tuyệt đối không có, Hàn Thắng là ai cơ chứ? Em muốn anh không gọi Hàn
Thắng đến sao?”
"Không cần, anh nói cho anh ấy
biết Gạo… thôi, anh gọi điện thoại đi, để em nói cho anh ấy!"
Hứa Lẫm gọi cho anh ấy, ngoan ngoãn
đứng một bên nhìn Thời Gia khiêu khích Hàn Thắng, ngữ khí thậm chí còn có chút
kỳ quái, cảm giác này không biết nói như thế nào nhỉ? Một phương diện xã giao
khá tiến bộ và chủ động của Thời Gia khiến anh vô cùng cảm động, vậy còn phương
diện khác thì sao?
Hàn Thắng bên đầu kia điện thoại từ
chối rất dứt khoát, một chút thể diện cũng không cho: “Không tới”, “Không cần
thiết”, “Tạm biệt” bảy chữ lập tức đuổi Thời Gia đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô hẹn Gạo đi
mua sắm, bọn cô chọn một chai rượu và mua một ít thức ăn. Giữa trưa anh ăn cơm
ở công ty, cô và Gạo ăn qua loa ở bên ngoài rồi mới trở về. Ăn được nửa bữa cơm
thì mẹ cô gọi, nói là gửi cho cô một ít đồ, muốn hỏi địa chỉ của cô, Thời Gia
gửi địa chỉ của cô qua WeChat.
“Hôm nay con không đi làm sao?” Mẹ
cô hỏi.
“Không, hôm nay con được nghỉ.”
“Vậy là tốt rồi, có dịp thì nên ăn
ngon một chút.”
“Ừm! Con và Gạo đang ăn cơm ở bên
ngoài.”
Ăn xong lại đi mua vài thứ, sau đó
hai người mới lái xe về nhà, phòng bếp nhỏ không chứa được quá hai người, cô tự
mình chuẩn bị đồ ăn, còn Gạo thì đứng ở cửa cùng cô nói chuyện.
“Em biết cái gì gọi là bầu không khí
toàn trai đẹp không? Chị nói cho em biết, sân trượt tuyết đó chính là bầu không
khí toàn trai đẹp, khu nghỉ dưỡng toàn những anh chàng đẹp trai mặc đồ trượt
tuyết bay lượn một hồi, sau lưng là núi tuyết, bối cảnh thiên nhiên rộng lớn,
ai cũng có phong thái riêng của họ! Thực tế chấn động rằng, khi quay lại thành
phố, lập tức không giống nhau nữa, xung quanh toàn những thứ nhàm chán!”
Thời Gia hỏi: “Còn đẹp trai cái gì
nữa vậy? Chị nhìn thấy mấy anh đẹp trai hả!”
“Ba bốn gì đó, một người cũng không
tệ lắm, còn nói hai ngày nữa sẽ đến chơi với chị.”
Thời Gia lo lắng: “Chị không biết gì
về anh ta, vẫn phải chú ý cẩn thận, chị xem lần trước cái kia…”
Gạo cười: “Biết rồi mẹ Gia Gia ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.