Cuối tháng chín, Thời Gia kết thúc
kỳ thực tập, mẹ muốn cô mời các giáo viên một bữa cơm, Tiêu Hùng cũng có mong
muốn như vậy.
Thời Gia sắp phải đi rồi, sau này có
lẽ sẽ không trở lại nữa, cô thực sự không muốn ép buộc bản thân phải có mặt
trong bữa tiệc xấu hổ như vậy, thế nên cô chỉ tặng cho đàn anh một chiếc bút
máy, tặng chị Văn một lọ nước hoa thay lời cảm ơn. Tiêu Hùng muốn mời bọn họ
một bữa cơm vì đàn anh đã giới thiệu cho cậu ta vào thực tập tại một công ty ở
Thượng Hải.
Thời Gia dọn ra khỏi ký túc xá, vào
ở tạm trong một khách sạn rồi chờ hôm sau trở lại trường học với Tiêu Hùng.
Tiêu Hùng nói đùa với cô: “Với tính cách này của chị, sau này sao chị có thể ra
ngoài làm việc được chứ, chị sẽ chết đói cho mà xem.”
Sau khi sắp xếp ở trường học xong,
Thời Gia mới quay về nhà, mẹ cô hỏi về kế hoạch đi thực tập của cô, bà ấy nói:
“Mẹ nghĩ rằng con nên ra ngoài thử cố gắng một lần xem sao, bản thân tự rèn
luyện một chút, nếu thật sự không được thì về đây tìm việc.”
“Dạ, con đã hẹn được vài cuộc phỏng
vấn rồi.”
Bà ấy hỏi đó là công ty nào, Thời
Gia trung thực đưa cho bà ấy xem thông tin về công ty cô chuẩn bị phỏng vấn, bà
ấy hỏi: “Con muốn đi tìm Gạo à? Cũng được, tính cách con như vậy có bạn bè bên
cạnh cũng tốt, mẹ nói cho con biết, nhiệm vụ hàng đầu của con bây giờ là tốt
nghiệp rồi đi làm, gác chuyện tình cảm qua một bên. Con cũng đừng tùy tiện kết
giao cùng người khác, nếu con thực sự không thể hòa đồng với mọi người, vậy con
cứ về nhà tìm công việc rồi tìm đối tượng hẹn hò sau.”
Thời Gia do dự một lúc, cô quyết
định vẫn chưa nói chuyện tình cảm giữa cô và Hứa Lẫm cho mẹ biết.
Cô gửi tin nhắn WeChat cho Hứa Lẫm,
kể rõ tình huống của mình. Hứa Lẫm nói: “Dì lựa chọn con rể dựa trên điều kiện
thực tế mà, anh rất vui đó.”
“Em còn chưa nói với người nhà về
anh. Anh không giận sao?”
“Không nói thì không nói, dù sao ăn
Tết xong em vẫn phải cùng anh trở về, mẹ anh đang chờ nấu cơm cho em đó.”
“Ừm, em cũng nghĩ khi nào có công
việc ổn định, chúng ta sẽ về nhà nói chuyện với gia đình sau.”
Hứa Lẫm không phản đối, hàn huyên
với cô một hồi: “Không quan trọng, khi nào thì em tới đây? Bảo bối, anh rất nhớ
em.”
“Ngày kia.”
Hai ngày sau, mẹ của Thời Gia thêm
Gạo vào WeChat rồi thu dọn hành lý của con gái, sau đó cha mẹ Thời Gia đưa cô
đến ga tàu cao tốc.
“Sau khi tới đó, con nhớ sống hòa
thuận với Gạo. Mẹ đã xem qua vòng bạn bè của con bé, gia cảnh cũng không tồi
chút, không lợi dụng người khác cũng không có tính keo kiệt, con phải học hỏi
cách cư xử của người ta, làm việc nhiệt tình một chút.”
“Vâng ạ.”
“Gạo sẽ đến đón con đúng không?”
“Dạ…”
Ngồi tàu rồi lại lên máy bay, nửa
ngày sau, cuối cùng Thời Gia cũng đến nơi, Hứa Lẫm tới đón cô. Thời Gia mừng rỡ
kéo vali chạy đến trước mặt anh, cô còn chưa kịp nói gì, Gạo đã từ phía sau Hứa
Lẫm nhảy ra, ôm chầm lấy Thời Gia, cùng cô chụp ảnh một tấm, xong xuôi mọi việc
Gạo mới trả cô lại cho Hứa Lẫm.
Hứa Lẫm cầm lấy hành lý, nắm tay cô
về nhà, Gạo đứng bên cạnh đang thu âm giọng nói trên WeChat: “Cháu chào dì, bạn
học Thời Gia đã đến nơi bình an, bây giờ bọn cháu đang trên đường về nhà. Dì
yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc Thời Gia thật tốt!”
Bước ra khỏi sân bay, nhìn lên bầu
trời trong xanh, Thời Gia nở nụ cười rạng rỡ, cuộc sống mới thật tuyệt vời mà!
Gạo kéo lấy cánh tay cô, nói nhỏ:
“Dì nói chị phải đòi em một bữa ăn thật thịnh soạn! Mau mời khách đi!”
Hứa Lẫm trợn tròn mắt: “Cậu là ăn
cướp sao? Tống tiền tôi xong lại tống tiền vợ tôi?”
Gạo kinh ngạc: “Hả? Cậu là ai? Tôi
và Thời Gia đều là người độc thân, tối nay cô ấy sẽ về với tôi!”
“Em muốn ăn gì?”
“Sandwich trứng cá muối!”
*
Trong khoảng thời gian thực tập,
Thời Gia hình thành thói quen viết nhật ký phàn nàn chuyện thường ngày rồi đăng
nó lên tài khoản chính thức. Sau khi ổn định mọi việc, Thời Gia tích cực quảng
bá tài khoản chính thức của mình trên Weibo. Dần dần, cô bắt đầu có người hâm
mộ, vậy nên cô mới đưa ra quyết định tiếp tục ghi lại quá trình tìm việc của
bản thân.
Một tuần sau, cô nhận được phần
thưởng đầu tiên cho bài đăng của mình. Tuy khoản tiền không nhiều lắm, chỉ có
năm nhân dân tệ nhưng Thời Gia vẫn rất vui vẻ. Việc kiếm tiền từ truyền thông
làm cô cảm thấy an toàn hơn, như vậy thì cô không cần quan tâm đến tiền lương
khi tìm việc.
Cô phỏng vấn rất nhiều công ty khác
nhau.
Công ty đầu tiên tuyển dụng nhân
viên marketing, người phỏng vấn hỏi cô tại sao không tìm một công ty có chuyên
môn thích hợp, người đó còn nói rằng vị trí này yêu cầu sinh viên chuyên ngành
tiếng Trung hoặc sinh viên chuyên ngành báo chí. Thời Gia vô cùng choáng váng:
“Tôi đã trình bày rõ ràng trong sơ yếu lý lịch rồi mà.”
Thái độ đối phương kiêu ngạo: “Được,
vậy cô nói cho tôi biết ưu điểm của cô là gì? Tại sao chúng tôi phải tuyển cô?”
Thời Gia nói: “Học lực của tôi không
tồi, hơn nữa tôi cũng rất cẩn thận…”
Người kia không chút chần chừ ngắt
lời cô: “Cô đã có kinh nghiệm thực tế chưa? Đã từng đi thực tập ở đâu chưa?”
Thời Gia suy nghĩ một chút, xấu hổ
nói: “Tôi có một tài khoản Weibo, có hơn một trăm nghìn người theo dõi…”
Đối phương nhướng mày, lấy di động
ra hỏi cô: “Tên tài khoản là gì? Tôi coi thử.”
Thời Gia không muốn bị phát hiện, cô
nói: “Tôi có thể dùng điện thoại di động cho cô xem lượng người hâm mộ trên
trang chủ, nhưng tôi không muốn tài khoản của mình bị lộ.”
“Cũng được.”
Th� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.