Thời Gia nói những suy nghĩ trong
lòng cho Hứa Lẫm nghe, cô muốn phát triển tài khoản Weibo của mình, đồng thời
cô cũng muốn sắp xếp sơ yếu lý lịch để tìm một công việc thực tập. Tất nhiên
Hứa Lẫm rất ủng hộ quyết định này của cô, anh khích lệ: “Gia Gia của chúng ta
có ý thức phấn đấu hơn ai hết, còn sẵn sàng chịu khổ nữa, thật giỏi mà.”
Thời Gia nắm chặt tay: “Không sai,
em là giỏi nhất!”
Hứa Lẫm ôm lấy cô: “Anh rất thích
em.”
Sau đó, mỗi ngày thức dậy, Thời Gia
đều thoải mái ngồi ở nhà ôm đống đồ ăn vặt rồi lướt Weibo học hỏi kỹ năng phỏng
vấn. Gạo thường xuyên đến tìm cô, hai người đi dạo phố, hoặc là ở trong căn nhà
nhỏ xem phim truyền hình, đến buổi tối mới là thời gian ngọt ngào của cô và Hứa
Lẫm.
Được nhìn thấy Hứa Lẫm trở về nhà
sau một ngày làm việc mệt mỏi là việc khiến Thời Gia cảm thấy hạnh phúc nhất,
cô hy vọng rằng khoảng thời gian này sẽ kéo dài mãi mãi.
Ngày đó, sau khi Gạo thi lại xong,
cô ấy đến chơi với Thời Gia, buổi chiều Hứa Lẫm gọi điện thoại báo bạn bè đồng
nghiệp của anh ở công ty muốn đến nhà ăn tối, Thời Gia có chút lo lắng: “Nhưng
nhà chúng ta còn không có cả nồi để nấu ấy chứ…”
Hứa Lẫm cười cười: “Gọi đồ ăn ngoài
được không? Nếu không chúng ta ra ngoài ăn đi.”
“Được! Em sẽ chuẩn bị đồ ăn, anh yên
tâm!”
“Được, vất vả cho em rồi.”
“Không vất vả chút nào, em còn có
Gạo, em sẽ gọi cô ấy đến giúp.”
Gạo nghe xong liền hỏi: “Muốn Gạo
giúp cái gì?”
Thời Gia: “Chuẩn bị bữa tối cho tám
người.”
Gạo cảm thấy việc này rất đơn giản:
“Tới đây ăn cơm sao? Được, chuyện nhỏ, Haidilao thẳng tiến thôi!”
Thời Gia cất điện thoại di động đi:
“Đặt đồ ăn ngoài sợ phải tốn hơn một ngàn! Gạo, chị cùng em đi siêu thị mua đồ
ăn đi!”
Gạo ôm lấy cô: “Được rồi cô dâu nhỏ,
cô dâu nhỏ thật là chu đáo, lần sau đổi nhà nhớ chuẩn bị phòng ngủ cho chị nhé,
chị muốn làm con sâu gạo của hai vợ chồng em!”
Thời Gia và Gạo đi dạo quanh siêu
thị một vòng, bấy giờ hai người mới phát hiện một bộ nồi hoàn chỉnh sẽ tốn rất
nhiều tiền, Gạo đắc ý nhìn cô với vẻ mặt như thể đang nói: “Nhìn xem, vẫn là
cách của chị tốt hơn!”
Thời Gia không còn lựa chọn nào khác
ngoài việc thỏa hiệp, cô đặt một bữa tiệc nhỏ ở Haidilao, sau đó tự mình đi mua
bát đĩa.
“Ăn một lần thì chỉ cần mua loại
dùng một lần là được, chúng ta chia nhau ra làm việc đi, em đi mua rau, để chị
lo chuyện bát đũa!”
Nửa giờ sau, hai người gặp nhau ở
quầy thu ngân, Thời Gia khó hiểu nhìn chiếc cốc giấy dùng một lần mà Gạo đang
cầm, Gạo nói: “Cái này rất tốt! Ăn xong rồi vứt đi, mua bát về còn phải rửa,
vứt đi lại đau lòng…”
Thời Gia suy nghĩ một hồi cũng cảm
thấy có vẻ hợp lý.
Nhưng... Chậu rửa mặt này để làm gì
vậy?
“Để đựng đồ ăn! Bàn ăn trong nhà nhỏ
như vậy, làm sao để nhiều đồ được?”
“Đúng vậy, nhưng mà... có hơi quá
không…”
“Ai nha, những người đó chỉ cần có
đồ ăn là tốt rồi, không có đũa bọn họ cũng có thể dùng tay, đừng quá lo lắng.”
Thời Gia âm thầm chụp ảnh gửi qua
cho Hứa Lẫm, mặc dù Hứa Lẫm buồn cười muốn chết, nhưng vẫn khen cô: “Thật thông
minh!”
Thời Gia: “Mọi người có để ý việc
này không?”
“Không đâu, trong mắt bọn họ chỉ có
đồ ăn thôi, sẽ không để ý đến vật đựng đồ ăn có đẹp hay không.”
Sau khi mệt mỏi về đến nhà, hai
người cùng nhau chuẩn bị rửa sạch rau củ, khi anh giao đồ Haidilao đến nơi, anh
ấy còn trợ giúp bọn họ dọn bàn ăn, bày một cái nồi và mấy bộ bát đũa, các món
ă ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.