Cuối cùng cũng đã tới thời gian
chính thức khai giảng.
Thời Gia đã chuẩn bị tốt mọi thứ,
bác sĩ Tống đã sớm quay lại, hai bên hẹn trước sẽ có buổi tư vấn vào buổi chiều
thứ năm.
Thời Gia vừa vào đại học đã bắt đầu
tìm bác sỹ, đầu tiên do cũng chưa quen biết gì, cũng không hiểu rõ nên cô đã
đến khoa thần kinh của bệnh viện thành phố, tuy nhiên lúc đó có lẽ do bệnh tình
của cô cũng không đến mức nghiêm trọng không cần nằm viện trị liệu, nhưng bác
sỹ cũng lưu ý với Thời Gia về việc nếu tinh thần không ổn thì nhất định sẽ phải
xem xét đến việc nằm viện theo dõi.
Bản thân cô cũng đã từng trải qua
việc thiếu chút nữa phải vào bệnh viện tâm thần, vì vậy bây giờ cô luôn có ý
định tìm kiếm một vị bác sỹ phù hợp giúp ổn định tâm lý của cô, hạn chế tối đa
việc cô mất kiểm soát.
Cô đã liên hệ bảy tám bác sĩ thần
kinh, đã từng thử tương đối nhiều phương pháp, cuối cùng Thời Gia đã lựa chọn
bác sĩ Tống Âm.
Cô cảm thấy ông trời cho cô rất ít
vận may, nếu bác sỹ Tống vẫn không thể giúp được cô thì có lẽ lúc đó Thời Gia
cũng không có dũng khí tiếp tục tìm bác sĩ khác.
Hơn nữa, bác sĩ Tống thu phí cũng
không thấp, Thời Gia có thói quen là trước mỗi lần đi khám bác sĩ cô sẽ viết ra
những điều mình muốn nói, một buổi khám bệnh thường kéo dài 45 phút đều chính
xác đến từng phút từng giây.
Bản thân cô luôn cảm thấy sợ hãi khi
cùng người khác nói chuyện, đặc biệt kiểu nói chuyện muốn thâm nhập nội tâm của
nhau.
Hơn nữa, chi phí trị liệu đối với cô
mà nói có thể nói là một gánh nặng không nhỏ, hoặc là chính cô luôn có khát
vọng trở thành người bình thường, vì vậy đối với niềm hy vọng xuất phát từ nội
tâm này khiến cô mỗi lần thấy bác sĩ cô đều mong mỏi mình có thể mau chóng khỏi
bệnh.
Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là ảo
tưởng của mình cô.
Ban đầu cô muốn tự mình chạy thử
cuộc đối thoại trước để tự trấn an mình nhưng hiện tại cô đã cảm thấy khá hơn
rất nhiều, khi cô thấy bác sĩ bỗng cảm thấy không còn khẩn trương như mấy lúc
trước nữa.
Kỳ nghỉ hè trước, Thời Gia vẫn luôn
cảm thấy nhờ có sự giúp đỡ của bác sĩ Tống nên cô mới có thể dần trở nên tốt
hơn, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy bản thân như quay về trạng thái tâm lý ban
đầu, thậm chí còn tệ hơn lúc trước.
Lần này đi gặp bác sĩ, cô có hai
việc muốn trao đổi lại với bác sỹ.
Một là việc có người yêu, hai là
việc cô tuyệt giao với bạn thân.
Bác sĩ Tống nghe được việc cô có
người yêu mà nhờ người đó giúp cho bệnh tình của cô có chuyển biến lớn hơn nữa
cũng giúp cô có quãng thời gian vui vẻ. Ban đầu khi Thời Gia tìm đến bác sĩ
Tống để chữa trị, Hứa Lẫm này cũng được coi là một phần nguyên nhân khiến cô
muốn nhanh chóng khỏi bệnh.
Thời Gia luôn mong muốn “Nếu được
chọn, kiếp sau tôi vẫn hy vọng có thể được yêu đương với người đó”.
Nhưng thời gian cô có người yêu vô
tình trùng với thời gian cô không còn qua lại với người bạn thân, vì vậy bác sĩ
Tống quyết định ưu tiên xử lý vấn đề quan trọng trước, bắt đầu từ vấn đề tình
bạn.
Bác sĩ Tống hỏi: “Người bạn đó của
em xử sự như vậy, em cảm thấy như thế nào?”
Thời Gia nói: “Buồn bã, tuyệt vọng,
lúc nào tôi cũng tự hỏi bản thân mình làm như vậy liệu có thật sự quá đáng hay
không. Bản thân tôi cũng không phải không biết cách cư xử, cũng sẽ không làm
điều gì khiến bạn bè cảm thấy thất vọng hay buồn lòng, vậy tại sao lại đến bước
đường này, liệu có phải bản thân đã gây ra tội ác tày trời gì hay không? Hay
chính mình đang quá để ý đến người khác mà xem nhẹ cảm xúc của bản thân?”
Bác sĩ Tống ôn nhu nói: “Em và người
bạn đó làm bạn với nhau từ khi bắt đầu lên cao trung, cũng cùng nhau làm bạn
được một khoảng thời ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).