Cả một buổi chiều, hai người vẫn duy trì trạng thái yên tĩnh, nhưng bầu không khí giữa họ hoàn toàn không có cảm giác gượng gạo giống như khoảng thời gian đầu gặp nhau. An Chính có chuẩn bị hẳn một chồng đĩa CD cho cô xem, còn tiện tay đặt sẵn một cái đài nhỏ ở đầu giường cùng một vài cuốn sách chữ nổi phòng khi cô nhàm chán. Trước sự săn sóc của người đàn ông, Giai Nghi có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng cô cũng không có ý định từ chối.

Nằm yên một chỗ trên giường, lắng nghe tiếng người đàn ông loay hoay gọt hoa quả bên cạnh mình, Giai Nghi cảm thấy sung sướng đến lạ. Anh dịu dàng đưa từng miếng trái cây lên miệng cô, thỉnh thoảng lại cầm khăn giấy lau đi vết nước vô tình dính trên cằm người con gái.

- Tối nay, một người bạn của tôi muốn vào thăm em. - Dừng lại một chút, anh hơi hướng tầm mắt nhìn về phía người con gái đang nằm trên giường - Nếu em cảm thấy phiền, tôi có thể bảo anh ta dịp khác lại đến gặp em.

- Không sao, tối nay chị của tôi cũng mang quà vào, chú cứ mời người bạn đó đến cũng được.

Thấy Giai Nghi vui vẻ đồng ý, anh cũng yên tâm phần nào.

- Cậu ta có chút ồn ào, nếu chẳng may nói điều gì ngu ngốc, em cũng đừng chấp cậu ta.

Giai Nghi gật gật đầu làm như đã hiểu, ngay sau đó liền lên tiếng:

- Người chị của tôi cũng có chút thẳng tính, lời nói ra tuy hơi khó nghe nhưng thật tâm không hề có ý gì đâu, chú cũng đừng bận tâm quá nhiều.

Giai Nghi vừa dứt lời, không khí trong phòng đột nhiên trở nên rất vi diệu. Hai người đồng loạt yên lặng, không ai nói với ai câu nào nhưng lại hiểu được người kia đang nghĩ gì. Họ cư nhiên... lại để ý đến đối phương đến vậy. Giai Nghi có chút ngượng ngùng, bèn đánh lảng sang chuyện khác.

- À mà, chú đã mở món quà tôi tặng chưa?

- Mở rồi, chiếc đồng hồ rất đẹp

An Chính cười nhẹ, ánh mắt không tự chủ hướng xuống phía dưới. Chiếc đồng hồ mới tinh được đeo cẩn thận trên cổ tay, nhìn qua cảm thấy vô cùng thuận mắt.

- Chú thấy thích là được. - Giai Nghi vui vẻ. Nghĩ đến điều gì đó, cô do dự định lên tiếng hỏi, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt trở về. Những việc như vậy, cứ để người ta tự mình tìm hiểu có lẽ sẽ tốt hơn.

- Ừm, tôi rất thích.

Đang đăm chiêu suy nghĩ, người đàn ông lại đột nhiên cất tiếng khiến Giai Nghi không khỏi có chút giật mình. Cảm nhận ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông, cô mất tự nhiên quay đi chỗ khác, làm ra vẻ như chưa nghe thấy gì. Một câu nói không đầu không đuôi như vậy thật khiến người ta phải bận tâm suy nghĩ. An Chính nói xong cũng không muốn giải thích gì thêm, chỉ chăm chú quan sát ánh mắt liếc ngang liếc dọc của cô gái.

Hai người đều không hay biết, trái tim của họ từng chút, từng chút một, cứ như thế sát lại gần nhau...

"Có người bảo rằng, khi yêu một người thật lòng bạn sẽ sẵn sàng thay đổi vì người đó. Bởi trên đời này không ai sinh ra đã hoàn hảo hay phù hợp với nhau. Chẳng qua là, chúng ta có xứng đáng để người kia bằng lòng vì chúng ta mà hoàn thiện bản thân mình hay chưa."

Giai Nghi lần sờ quyển sách trên tay, trong đầu không ngừng lẩm nhẩm theo từng con chữ nhảy nhót trên trang giấy. Một miếng cơm được đưa đến miệng, cô theo phản xạ há miệng ra.

- Đừng đọc sách nữa, em đã cầm nó từ chiều đến giờ rồi. Vừa ăn vừa đọc như vậy rất dễ đau đầu đấy. - An Chính vừa xúc cơm cho cô, vừa nhẹ giọng khuyên bảo.

Giai Nghi rốt cuộc cũng gấp quyển sách vào, trên trang bìa là dòng chữ "Gặp đúng người - yêu đúng lúc". Cô vừa nhai cơm, vừa miên man suy nghĩ đến điều gì đó.

- Chú này, không biết chú đã từng nghĩ đến chưa, nhưng mà tôi thực sự thắc mắc. - Cô dừng lại một nhịp rồi mới nói tiếp - Làm sao để biết được chúng ta có đang gặp đúng người và yêu đúng lúc hay không?

An Chính ngẫm nghĩ một lúc, rốt cuộc cũng đặt thìa cơm xuống khay, chậm rãi trả lời:

- Yêu đúng người là khi em ở bên người đó, em có thể thản nhiên là chính mình. Còn khi em sẵn sàng mở lòng để ở bên người đó, cùng nhau trải qua những giây phút ý nghĩa nhất của cuộc đời, thì đó gọi là yêu đúng lúc.

Giai Nghi một lần nữa rơi vào trầm tư. Cơm trong miệng cũng không thèm nhai mà trực tiếp nuốt xuống.

- Làm sao vậy? - Thấy cô gái nằm trên giường đang ngơ ngẩn, anh không nhịn được lên tiếng hỏi.

- Tôi chưa từng trải qua cảm xúc như vậy bao giờ. Hồi còn học đại học, tôi cũng đã từng quen một người, nhưng anh ấy không khiến tôi cảm thấy đặc biệt thoải mái khi chúng tôi ở bên nhau.

Nhớ lại những năm tháng học đại học, cô không khỏi có chút hoài niệm. Khi ấy, cô là một trong những sinh viên có thành tích đặc biệt nổi trội ở khoa thiết kế nội thất. Cũng chính tại ngôi trường này, Giai Nghi và một đàn anh khóa trên đã quen nhau. Anh ta là một người con trai hào hoa, phong nhã và luôn rất tự tin ở bản thân. Hai người đến với nhau tự nhiên, đơn giản như cái cách họ ái mộ tài năng của nhau. Người đàn anh ấy chính là mối tình đầu của Giai Nghi. Tiếc rằng, mối tình này đã kết thúc quá chóng vánh. Lý do là bởi Giai Nghi phát hiện ra người con trai cô đang quen quá mức kiêu căng, ngạo mạn. Anh ta coi cô như một lớp sơn đắt tiền để đánh bóng danh tiếng cho bản thân ở ngôi trường này. Sự tự tin, vẻ bóng bẩy hay cả phong thái lịch thiệp, ga lăng mà anh ta thể hiện trước mặt Giai Nghi cũng không thể che dấu được bản chất của anh ta là một kẻ tự phụ chết tiệt.

Sau sự thất bại trong cuộc tình đầu tiên, Giai Nghi không khỏi cảm thấy thất vọng. Với những mơ mộng của cái tuổi 18 thơ ngây, lần chia tay đó có thể coi là một cú tát trời giáng khiến cô rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Dù phũ phàng nhưng cô vẫn phải thừa nhận, cái gọi là cặp đôi tiên đồng ngọc nữ vốn dĩ chỉ tồn tại trên phim ảnh, còn thực tế, tình yêu hoàn mỹ thực sự quá xa vời.

An Chính ngồi một bên nhìn Giai Nghi mất tập trung, bèn vươn tay xoa xoa đầu cô. Giai Nghi hoàn hồn, chợt nhớ ra bên cạnh mình vẫn còn một người, bèn bật cười:

- Thật xin lỗi, tôi vừa nhớ về một vài kỉ niệm khá thú vị.

- Về người đàn ông em quen ở đại học ư? - An Chính nhàn nhạt hỏi lại, không ai phát hiện ra ánh mắt anh lướt qua một tia sắc bén.

- Ừm. - Giai Nghi chẹp miệng một tiếng - Thú thực thì, nếu cho tôi một cơ hội, có lẽ tôi sẽ không vội vã mà lao vào mối tình đó.

An Chính giữ im lặng, bình tĩnh đợi cô nói tiếp.

- Anh ta và tôi hoàn toàn chẳng phù hợp với nhau chút nào, đến lúc chia tay, anh ta còn không có lấy một biểu cảm nuối tiếc. - Giai Nghi hơi nhún vai, ánh mắt mông lung nhìn về một phía.

- Đừng để tâm đến anh ta nữa. - An Chính cuối cùng cũng lên tiếng - Anh ta đã là quá khứ, còn người đàn ông của hiện tại có phù hợp với em hay không... là do em quyết định.

Giai Nghi lặng người đi một chút. Không biết qua bao lâu, cô mới quay đầu về phía người đàn ông bên cạnh, thì thầm rất khẽ:

- Chú biết không... - Đôi mắt ngây dại của Giai Nghi đột nhiên tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh lạ thường - Nếu có thể, tôi muốn mình được gặp được chú sớm hơn một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play