Lúc ông cụ ngã xuống, ông vừa mới nói với An Dương rằng ranh con mau đi ngủ đi.

Dứt lời, ông bất ngờ ngã vật ra sau, ôm ngực, mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ.

Trời đã tối, bác sĩ gia đình đã nghỉ làm, không khí bên ngoài rất lạnh.

Một ngày trước khi ông và Diệp Hàn đồng ý thay đổi di chúc.

An Dương cõng ông trên lưng chạy ra ngoài, đi ngang qua phòng của anh Hổ liền đá cửa.

Anh Hổ vừa mở cửa đã nhìn thấy An Dương cõng ông cụ trên lưng, hắn không chút do dự muốn cõng thay An Dương.

“Đi, đi lái xe.” Giọng An Dương có chút khàn khàn, nói xong liền cõng ông cụ trên lưng chạy ra ngoài, anh Hổ theo sát phía sau.

Khi đi ngang qua những người quét dọn, An Dương vội vàng hô một câu gọi điện thoại cho Diệp Hàn và bác sĩ gia đình, nhưng tốc độ chạy của hắn không hề dừng lại.

An Dương đặt ông cụ lên xe, vừa định đi tới ghế trước lại nghe anh Hổ nói: “Cậu chủ, vào ngồi đi.”

Sau đó, hắn đạp ga lái xe ra trăm mét, phóng nhanh trên đường núi.

An Dương đỡ ông cụ, tự hỏi không biết tính mạng của ba người bọn họ có được đảm bảo trước khi bọn họ đến được bệnh viện hay không.

Ai ngờ, vận xui đến dồn dập, cách gần bệnh viện còn có hai ba cây số, đường lại đang sửa, xe không chạy qua được.

An Dương không chút nghĩ ngợi liền cõng ông cụ trên lưng, xuống xe chạy đến bệnh viện.

Trước khi kịp lấy lại hơi, hắn đã cõng ông cụ chạy đến bệnh viện, khiến bác sĩ trực ca đêm sợ chết khiếp, không biết có nên hô hấp nhân tạo cho người thanh niên trước hay không.

Cũng may, bác sĩ phản ứng cực kỳ nhanh chóng, lập tức gọi người đưa ông cụ vào phòng cấp cứu.

An Dương lúc này mới buông lỏng trái tim, thở phào nhẹ nhõm, lúc này hắn mới phát hiện hai chân do chạy quá sức mà run nhè nhẹ, cả người ướt đẫm mồ hôi, thở không ra hơi, trông hắn như sắp chết đến nơi.

Anh Hổ ở bên cạnh lo lắng nhìn hắn, cuộc chạy vừa rồi giống như chạy nước rút 100 mét.

An Dương lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, cảm thấy có chút choáng váng.

Một lúc sau, Diệp Hàn cũng vội vàng chạy tới, kéo người hỏi nhưng chỉ nhận được một cái lắc đầu.

Lát sau, Ngụy Triệu cũng tới, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Ba người họ đợi suốt đêm bên ngoài phòng cấp cứu mà không nói một lời.

Rốt cuộc, ông cụ vẫn không gắng gượng qua khỏi.

Trên giấy chứng nhận của bác sĩ có viết bốn chữ tàn khốc, nhồi máu cơ tim.

An Dương cảm thấy ngột ngạt nên đi ra khỏi bệnh viện, đón lấy ánh nắng ban mai chói chang.

Tang lễ của ông cụ được tổ chức đơn giản, di chúc được viết bằng giấy trắng mực đen, không ai dám không làm theo.

Mặc dù không phải là ông nội của hắn nhưng ở bên cạnh ông lâu như vậy, ngay cả con mèo cũng sớm nuôi ra tình cảm.

Ngụy Triệu cũng không quấy rầy Ngụy Trì nữa, con trưởng Ngụy gia đột nhiên trưởng thành, sắc mặt có chút tang thương, hắn cùng An Dương lo liệu toàn bộ tang lễ.

Vào ngày tang lễ, rất nhiều người đã đến, bao gồm thương nhân và quan chức, có hắc đạo cũng có bạch đạo, An Dương nhìn thấy bọn họ khóc lóc thảm thiết trước bia mộ của ông cụ, không hiểu sao lại chỉ nhớ tới năm con mèo ở cùng với ông cụ ngày cuối.

Ông cụ đã yên nghỉ dưới lòng đất, mang theo công danh hiển thách và truyền thuyết khiến người đời kinh ngạc.

An Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh không tì vết trong công viên nghĩa trang, trong lòng thầm nói.

Ngụy Trì à, anh phải trưởng thành rồi, người thân nhất của anh, lại thêm một người đã ra đi.

Vài ngày sau tang lễ, An Dương trở về nhà chính, nhìn thấy Cố Vân Thanh đang đợi hắn ở cửa, hắn xuống xe không nói một lời ôm lấy cậu.

Cố Vân Thanh sững sờ một chút nhưng cũng không có từ chối.

An Dương dựa đầu vào vai Cố Vân Thanh, ôm chặt lấy cậu, nhỏ giọng thì thào: “Tôi nhớ nhà rồi.”

Cố Vân Thanh do dự một chút, sau đó vươn tay vỗ lưng hắn an ủi: “Xử lý xong rồi thì về nhà đi.”

An Dương chỉ cười mà không đáp lại cậu, ôm lấy cậu một hồi mới lưu luyến buông ra nói cám ơn.

【Độ hảo cảm của mục tiêu công lược +110, mức độ hảo cảm trước mắt là 10】

Nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, An Dương nở nụ cười.

Cố Vân Thanh thật ra cũng rất dễ hiểu, chỉ cần đối xử tốt với cậu, ngay cả những người trước đây cậu cực kỳ chán ghét cũng có thể dâng lên một chút hảo cảm.

“Chúng ta vào trong thôi.” An Dương nhẹ giọng nói với cậu.

“Ừ.” Cố Vân Thanh đáp, hai người vừa định vào nhà thì điện thoại của Ngụy Trì vang lên, An Dương lấy ra xem thì thấy là Diệp Hàn.

Giọng Diệp Hàn có chút mệt mỏi nhưng lực vẫn rõ ràng: “Ngụy thiếu, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Hả? Anh ở đâu?” An Dương kỳ quái hỏi.

“Tôi sắp tới rồi.” Diệp Hàn vừa dứt lời, xe đã xuất hiện ở cổng.

An Dương kinh ngạc nhìn Diệp Hàn xuống xe, bước tới chỗ hắn: “Ngụy thiếu, cậu đọc di chúc của ông cụ chưa?”

“Chưa…Chưa đọc, làm sao vậy?” An Dương nghi hoặc.

Diệp Hàn cầm trong tay hai văn kiện đen trắng: “Di chúc của ông cụ là toàn bộ cổ phần trong công ty đều thuộc về Ngụy Triệu, tài sản còn lại của gia tộc là 60% cho anh, 40% cho những người khác.”

Chà, cảm thấy có chút thiên vị, An Dương thầm nghĩ trong lòng.

Diệp Hàn run rẩy cầm tờ di chúc thứ hai lên: “Tuy nhiên, hai ngày trước khi ông cụ qua đời, ông đã yêu cầu tôi lập một bản di chúc mới. Di chúc này cổ phần cho cậu và Ngụy Triệu mỗi người 50%, cùng với tài sản khác. Mặc dù, di chúc này còn chưa kịp công chứng, nhưng tôi có bản ghi âm cuộc nói chuyện của tôi và ông cụ, chỉ cần cậu muốn tôi có thể giúp cậu tranh giành cổ phần công ty.”

Diệp Hàn sắc mặt nghiêm túc nhìn An Dương làm hắn không biết nên trả lời như thế nào thì điện thoại lại đột nhiên vang lên, An Dương lấy ra xem ngây người một lúc rồi nói với Diệp Hàn: “Là Ngụy Triệu.”

Nói xong, An Dương tiếp điện thoại, ừ hai tiếng rồi cúp máy, ngẩn người nói với Diệp Hàn “Ngụy Triệu tới,” dừng một chút, An Dương bổ sung “Anh ta mang theo luật sư.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play