An Dương một người theo chủ nghĩa duy vật, một thanh niên trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, thêm bốn năm đại học, tin tưởng khoa học và sống lý trí, giờ phút này đang lục lọi trong đầu tìm tri thức và lý luận để có thể lý giải cảnh tượng trước mắt.
Nhưng năm giây trôi qua, hắn liền từ bỏ, tốt nghiệp trung học gần sáu năm, ngay cả hàm số lượng giác hắn cũng không nhớ rõ, cho nên hắn quyết định đặt vấn đề trở lại hiện thực.
Mình đang ở đâu?
Xúc cảm mềm mại dưới thân và chăn có chút lộn xộn trên người nói cho hắn biết giờ phút này hắn đang nằm trên một chiếc giường rộng rãi và mềm mại được trang trí tinh xảo, nhìn xung quanh nơi này cũng không phải là bệnh viện.
Trong không khí tràn ngập mùi hoa đỗ quyên khiến người ta mặt đỏ tai hồng, An Dương khó chịu cau mày một cái, nín thở xoay người ngồi dậy nhưng giây kế tiếp toàn thân hắn trở nên cứng nhắc, bỗng nhiên trợn tròn mắt.
Bên cạnh hắn là một thiếu niên chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, cậu có mái tóc đen nhánh mềm mại, đường nét thanh tú, cho dù hắn là con trai cũng không nhịn được cảm thấy trông cậu rất đẹp.
Nhưng không hiểu tại sao khuôn mặt thiếu niên lại ửng hồng, đôi môi tái nhợt, cậu dường như ngủ rất nông, An Dương khẽ động cậu liền mở mắt ra, đó là đôi mắt màu nâu nhạt, nếu không có tơ máu không có đỏ bừng thì nhất định sẽ là một đôi mắt ôn nhuận như suối. Thiếu niên chỉ nhìn lướt qua hắn một cái rồi lại nhắm mắt, trông có vẻ mệt mỏi.
Mẹ khiếp?! Đây là tình huống gì?!
An Dương có chút sợ hãi không biết phải làm sao, hắn nhúc nhích đến mép giường vén chăn lên, vừa định xuống giường lại hét một tiếng trốn trở về trong chăn.
Hắn không có mặc quần áo.
Thiếu niên lại mở mắt ra nhìn hắn, trong đôi mắt tràn đầy tức giận.
"Tôi...??" An Dương ấp úng hồi lâu cũng không nói ra được gì, thiếu niên lại cuộn mình đột nhiên ho khan.
"Cậu không sao chứ?" An Dương theo bản năng tới gần, mới phát hiện thân thể cậu cũng trần truồng.
An Dương vươn tay sờ trán cậu, bàn tay hắn bị nhiệt độ nóng bỏng thiêu đốt: "Cậu phát sốt rồi?"
Thấy thiếu niên ho khan không ngừng, An Dương vội đưa tay vỗ lưng cho cậu thuận khí.
Ai ngờ tay mới đụng vào cái lưng bóng loáng như lụa kia, đột nhiên thiếu niên cả người run rẩy: "Tôi...Tôi thật sự không thể làm nữa..." Giọng cậu khàn khàn như cố sức nói, trong giọng nói mang chút cầu xin.
Làm gì? Muốn làm gì cũng chờ khỏi bệnh rồi làm!
An Dương trong lòng sốt ruột, vén chăn xuống giường, phát hiện mấy bộ quần áo đáng thương rơi lả tả trên mặt đất, hắn cũng không để ý tới nhặt lên mặc xem như ứng phó gấp, lập tức ôn nhu trấn an thiếu niên: "Cậu đừng gấp, tôi đi gọi người."
Đôi mắt thiếu niên trở nên vô cùng sợ hãi, cũng không biết cậu lấy đâu ra lực tóm lấy An Dương, run rẩy nói: "Tôi...tôi làm, anh đừng gọi...gọi bọn họ vào, tôi làm." Nói xong lại ho khan, hoảng sợ giống như muốn ho ra máu vậy.
Cậu bạn này, rốt cuộc cậu muốn làm gì hả? Có gì khỏi bệnh rồi lại làm? Cho dù có là thi đại học cũng không liều mạng như cậu đâu!
An Dương lo lắng vội vàng đi mở cửa, hét lớn gọi người: "Có ai không?"
Ngoài cửa một người đàn ông vạm vỡ mặc áo khoác đen đi tới, khuân mặt dữ dằn khiến cho An Dương hoảng sợ: "Cậu chủ kêu tôi à?"
"Đúng vậy, giúp tôi một tay." An Dương cũng không quản được bây giờ là tình huống gì, hắn chỉ thiếu niên bị bệnh trên giường với người đàn ông.
Tóm lại, cứ đưa người đến bệnh viện trước đã, cha mẹ nhà này cũng thật là vô tâm, đứa nhỏ bị bệnh thành ra như thế, lòng lớn thế nào mới như vậy chứ, ngộ nhỡ bị bệnh phổi thì phải làm sao bây giờ?
Người đàn ông nhìn người trên giường, khuôn mặt có chút không đành lòng: "Cậu chủ, nhưng cậu ta đã như vậy rồi..."
"Đừng lằng nhằng nữa, nhanh lên." An Dương vừa nhét áo sơ mi vào trong quần vừa nói, hắn vội quá còn chưa kịp mặc xong quần áo.
Người đàn ông không thể tin nổi, thở dài một hơi, hắn cởi áo khoác ra đè thiếu niên trên giường rồi bắt đầu cởi thắt lưng của mình.
An Dương vừa mặc xong quần áo liền trông thấy người đàn ông cởi quần, tay còn xoa nhẹ eo cậu, thiếu niên cắn chặt môi, khóe mắt ươn ướt, ánh mắt đầy oán hận.
An Dương luôn nói chuyện hòa nhã đột nhiên chửi thề một câu, vươn tay tóm cổ áo người đàn ông ném xuống đất: "Anh đang làm gì vậy?"
Người đàn ông đột nhiên bị ném xuống đất có chút sững sờ, quần tuột xuống một nửa không biết phải làm sao: "Cậu chủ, không phải...?"
Sắc mặt An Dương lạnh đi, không nhìn anh ta nữa, xoay người ôm thiếu niên lên: "Đừng sợ, tôi đưa cậu đến bệnh viện."
Ai ngờ, An Dương mới ôm thiếu niên lên liền bị kéo lại một cái, tiếng leng keng vang lên bên tai, hắn hoang mang nhìn theo tiếng kêu, mắt cá chân thiếu niên bị một sợi xích sắt to bằng cổ tay còng vững chắc ở trên giường.
An Dương cảm thấy trải nghiệm kì ảo như vậy nhất định là do mình đang nằm mơ, có điều trong khoảng thời gian ngắn cũng chưa tỉnh lại, vẫn là nhanh chóng đưa người đến bệnh viện càng sớm càng tốt. Hắn buông cậu xuống, xoay người tóm cổ áo người đàn ông tức giận hét lên: "Chìa khóa đâu?!"
"Ở...Ở trên cổ cậu." Người đàn ông bối rối.
An Dương ngây người rồi đưa tay sờ cổ, trên cổ đeo một sợi dây chuyền được chế tác tinh xảo, mặt dây chuyền chính là chìa khóa, An Dương tháo sợi dây chuyền xuống, cởi xích sắt trên chân thiếu niên, chợt nhớ ra cái gì đó liền đi tới chỗ người đàn ông cởi áo khoác của anh ta quấn lên người thiếu niên bế cậu đi ra cửa.
Ngoài cửa là một hành lang an tĩnh, người trong ngực đã mơ màng hôn mê bất tỉnh, An Dương lo lắng hét lên: "Có ai không?"
Một cô gái mặc trang phục quét dọn vội chạy tới: "Thiếu gia?"
Thiếu? Thiếu gia? Đang quay phim truyền hình sao?
An Dương nghẹn lời: "Mau đi gọi xe cấp cứu!"
"Xe cấp cứu?" Cô gái không kịp phản ứng.
"Đúng rồi, nhanh lên." An Dương vội nói.
Người nơi này sao ai cũng ngốc nghếch hết vậy nhìn không ra có người bị bệnh sao? An Dương ở trong lòng kêu rên.
"Ồ, được ạ." Cô gái vội vã chạy đi.
Tốc độ xe cấp cứu ngược lại đến cực kì nhanh, An Dương bế cậu lên xe đặt xuống cáng lúc này mới thở phào, thấy xe cấp cứu kéo còi khoa trương chở thiếu niên rời đi, hắn mới tiếp tục suy nghĩ về vấn đề sâu sắc kia.
Mình đang ở đâu?
"Thiếu...Thiếu gia, mặt cậu bị bẩn rồi." Cô gái ở bên cạnh giúp đỡ đột nhiên yếu ớt nói.
"Ở đâu?" An Dương sờ sờ mặt.
Cô gái lấy điện thoại ra mở camera trước đưa cho An Dương bảo hắn xem, ai ngờ điện thoại mới đến tay hắn chỉ một giây liền lạch cạch rơi xuống đất.
Giờ phút này, An Dương sống hai mươi bốn năm gặp phải vấn đề triết học cuối cùng.
Tôi là ai???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT