Có câu tục ngữ nói rất hay, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm.

Đặt câu nói này lên người An Dương liền biến thành trong bát không bằng trong nồi, trong nồi không bằng ăn vụng.

Khi An Dương tiến vào bếp lần thứ năm mươi bảy với lý do giám sát đầu bếp có nấu đồ ăn thanh đạm hay không, hắn đã nhìn thấy người cùng lý tưởng.

Diệp Hàn đang ăn một miếng bánh mousse tinh xảo mà đầu bếp vừa mới làm xong, vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Bọn họ cứ nhìn nhau như vậy, phát ra ánh mắt anh hiểu mà.

“Ngụy thiếu.” Diệp Hàn nuốt xuống miếng bánh ngọt mở miệng trước, kem dính trên miệng còn chưa liếm sạch.

“Anh Diệp, anh cũng đến tế miếu Ngũ Tạng hả.” An Dương nhìn đĩa bánh ngọt trên tay anh ta, ảo não mình vậy mà đến muộn.

“Giống nhau thôi, tôi vừa rồi còn thấy một miếng sâm rừng đen trong tủ lạnh.” Diệp Hàn cười tủm tỉm.

Ánh mắt An Dương sáng lên, lặng lẽ mò mẫm trước cửa tủ lạnh.

Diệp Hàn thấy mối nguy hiểm đã không còn, cầm matcha ngàn lớp giấu ở phía sau ngân nga rời đi.

May mà Diệp Hàn còn có chút lương tâm, trong tủ lạnh thật sự còn một miếng sâm rừng đen, An Dương tìm đầu bếp xin một hộp giấy nhỏ đóng gói bánh rồi rời đi.

An Dương cầm bánh ngọt đi tới trước cửa phòng Cố Vân Thanh gõ cửa, nghĩ thầm mấy ngày nay ăn thanh đạm cũng không biết cậu ấy có quen không.

Ai ngờ hồi lâu cũng không thấy ai trả lời.

An Dương khó hiểu, gõ thêm hai cái, chờ một lát nhưng vẫn không có tiếng động nào bên trong.

Chẳng lẽ ra ngoài rồi?

An Dương suy tư một chút liền cầm bánh ngọt ra khỏi nhà chính tìm đến nhà kính.

Đúng như hắn dự đoán, Cố Vân Thanh đang ở đây, cũng không biết cậu đến đây từ lúc nào vậy mà lại ngủ quên bên trong nhà kính.

Cố Vân Thanh đang ngồi dựa vào giá đỡ bên cạnh nghỉ ngơi, hô hấp nhẹ nhàng, mái tóc đen đung đưa khẽ vuốt ve sườn mặt cậu, trên áo sơ mi trắng bị dính một chút bùn đất, xung quanh còn rải rác một vài dụng cụ làm vườn.

Bên cạnh là một đóa hoa nhỏ màu trắng mà hắn không biết tên, cành cây rủ xuống phía trước càng làm nổi bật gương mặt thanh tú của cậu.

An Dương sợ đánh thức cậu nên nhẹ nhàng đi tới, ngồi xổm xuống, một tay chống cằm nhìn gương mặt ngủ say của cậu, nụ cười trên mặt sớm đã không kìm được.

Trong đầu lại đột ngột truyền đến âm thanh máy móc.

【Tuyên bố mệnh lệnh chi nhánh, xé rách quần áo của Cố Vân Thanh, nói tôi đã lâu không chạm vào cậu, nếu kí chủ không hoàn thành mệnh lệnh sẽ bị khấu trừ 10 điểm giá trị cặn bã, giá trị cặn bã trước mắt là 80 điểm.】

……

Ồ, hóa ra cậu còn có chức năng này, lâu lắm cậu không xuất hiện làm tôi suýt chút nữa thì quên mất.

【Kí chủ An Dương, lương tâm của cậu không đau sao!】

Không đau!

An Dương cười híp mắt đắc ý tiếp tục thưởng thức gương mặt ngủ say của Cố Vân Thanh, không thèm để ý đến mệnh lệnh.

Ngụy Trì nhất định chưa từng thấy qua dáng vẻ Cố Vân Thanh cười rộ lên.

Nếu như gặp qua, làm sao nỡ để cho cậu khóc đây.

Hắn thích Cố Vân Thanh như thế, mới không muốn nhìn cậu thương tâm.

【Mệnh lệnh chi nhánh chưa hoàn thành, khấu trừ 10 điểm giá trị cặn bã, giá trị cặn bã trước mắt là 70 điểm.】

“Ưm…” Cố Vân Thanh đột nhiên nhíu mày khẽ rên một tiếng, tiếng rên này giống như một bàn tay nhỏ cào nhẹ vào lòng hắn khiến trái tim hắn ngứa ngáy.

Cố Vân Thanh nghiêng đầu, chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt dần dần trở nên sáng ngời, khi nhìn thấy An Dương cậu nhất thời sửng sốt.

“Tỉnh rồi?” An Dương mỉm cười đứng lên.

“Tôi ngủ quên sao?” Cố Vân Thanh nhắm mắt xoa xoa huyệt thái dương, hít sâu một hơi.

“Ừ.” An Dương đưa tay ra.

Cố Vân Thanh dừng một chút, do dự nói: “Tôi…tay tôi bẩn, tôi vừa làm bùn.”

An Dương cúi người nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu dậy.

Cố Vân Thanh cúi đầu nhẹ nhàng nói cảm ơn.

“Đói không? Tôi mang cho cậu một miếng bánh.” An Dương ân cần nâng bánh ngọt vừa trộm được từ phòng bếp đến trước mặt cậu.

“Không…Không đói, anh ăn đi.” Cố Vân Thanh nhẹ nhàng nói.

An Dương đột nhiên nhớ tới ngày đầu tiên mình hỏi Cố Vân Thanh có ăn hoa quả không, người này lạnh lùng trả lời một câu cút.

Bây giờ, cuối cùng cũng nói chuyện tử tế với mình.

Này, thật không dễ dàng.

An Dương chua xót.

“Tôi cũng không đói, cậu cầm đi, đói bụng thì ăn, tôi về thăm ông nội.” An Dương nhét bánh ngọt vào trong ngực Cố Vân Thanh, khoát tay đi ra khỏi nhà kính.

【Độ hảo cảm của mục tiêu công lược +170, mức độ hảo cảm trước mắt là -100】

An Dương trở về nhà chính sau đó đi về phía phòng ông nội, một khuôn mặt cực kỳ quen thuộc đi tới, thấy hắn thì hơi nheo mắt lại, trong ánh mắt mang theo ý tứ dò xét.

Ngụy Triệu?

An Dương cũng nhìn thấy anh ta, do dự không biết nên xưng hô thế nào.

Anh? Anh Triệu? Anh hai? Anh em?

An Dương đang suy nghĩ, Ngụy Triệu đã mở miệng trước: “Nghe nói mấy ngày nay là em chăm sóc ông nội?”

An Dương ừ một tiếng, có chút ngượng ngùng cười cười, vừa định nói chuyện nhỏ thôi lại bị hắn nói tiếp.

“Ngụy Trì, anh nói cho em biết, di chúc của ông nội đã viết xong từ sớm, em làm vậy cũng không thay đổi được gì đâu.” Ngụy Triệu cười lạnh hừ một tiếng.

An Dương nghe được hai chữ di chúc thì nhíu mày, ánh mắt nhìn Ngụy Triệu nhất thời có chút khinh bỉ.

“Đừng tưởng anh không biết lúc trước em là loại người gì, em vì đàn ông mà ngay cả đại thọ tám mươi tuổi của ông nội cũng có thể đến trễ, hiện tại lại giả bộ cái gì.” Ngụy Triệu cười lạnh.

An Dương ở trong lòng thầm mắng một câu, Ngụy Trì ngươi là đồ khốn nạn không có lương tâm.

“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì tôi đi thăm ông nội đây.” An Dương nói chen ngang Ngụy Triệu, đứng dậy muốn rời đi, căn bản không thèm quan tâm đến chuyện giữa hai anh em nhà này.

Ngụy Triệu lại đưa tay ra ngăn cản: “Ngụy Trì, tôi nói một câu cuối cùng, công ty của ông nội cho cậu cũng vô dụng, bất động sản tôi sẽ không tranh giành với cậu, nhưng đừng đánh chủ ý tới công ty.”

“Biết rồi.” An Dương không kiên nhẫn đẩy tay hắn ra.

Ngụy Triệu nhìn bóng lưng cậu rời đi lại híp mắt.

An Dương ném toàn bộ lời Ngụy Triệu vừa nói vứt ra sau đầu, đi thẳng tới phòng ông nội lại phát hiện ông cụ không có ở đây.

Ông nội đâu?

Ông cụ đang dựa người trên xích đu trong vườn hoa phơi nắng, lão Nhất vo tròn ở bên chân ông kêu meo meo, lão Nhị đang cùng lão Tứ đánh nhau, lão Tam vẫn như cũ thích nằm trong ngực ông, lão Ngũ nằm ườn dưới xích đu ngủ thiếp đi trong bóng râm.

Ông cụ cảm thấy trái tim trong thân thể đang cố sức đập, đưa tay lấy điện thoại gọi cho Diệp Hàn: “Tiểu Diệp à”

“Không có việc gì, thân thể của ta, ta tự biết.”

“Gọi điện thoại cho cậu, là bởi vì ta muốn thay đổi di chúc.”

“Đúng, đúng vậy.”

“Ừm, ngày kia cậu chuẩn bị xong thì mang tới đây một chuyến đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play