Giang Tĩnh Nguyệt ậm ừ một tiếng, có
chút buồn bực.
Bởi vì cô biết ngay cả khi Chu Thỉ
cố gắng hết sức, ông cũng sẽ không công nhận anh ấy.
Ông nội ngoan cố không chịu thay
đổi, không ai có thể thay đổi quyết định của ông.
"Yên tâm đi, Tĩnh Tĩnh anh sẽ
không buông em ra."
“Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết
mọi vấn đề.” Chu Thỉ an ủi Giang Tĩnh Nguyệt nhiều lần, cuối cùng cũng khiến
Giang Tĩnh Nguyệt cảm thấy yên tâm.
Cô cũng hạ quyết tâm giải trừ hôn
ước không thể miễn cưỡng này trước khi Chu Thỉ trở về Trung Quốc.
Có lẽ nhận ra được tâm trạng Giang
Tĩnh Nguyệt tốt hơn, Chu Thỉ ở đầu bên kia điện thoại cũng thoải mái hơn, dịu
dàng kể cho cô nghe về một số bài giảng học thuật.
Hai người trò chuyện khoảng 20 phút,
Chu Thỉ quan tâm cân nhắc đến Giang Tĩnh Nguyệt đang chơi với bạn thân, sẽ
không trì hoãn quá nhiều thời gian của cô, vì vậy anh đề nghị lần sau nói
chuyện.
Trước khi cúp điện thoại, anh còn
nói với Giang Tĩnh Nguyệt rằng đừng lo lắng về chuyện hôn ước.
Cuối cùng, Giang Tĩnh Nguyệt liên
tục xác nhận tối nay sẽ có người đến đón hai người các cô và an toàn của họ
được đảm bảo thì anh mới chịu thôi.
Đối phương cười trấn an cô: "Đã
như vậy, em uống thật sảng khoái, chơi đến tận hứng chút."
Giang Tĩnh Nguyệt đáp lại, sau khi cúp
điện thoại, cô như được hồi máu, ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu, xua tan
mây đen trong lòng.
Cuối cùng, một vài sợi ánh sáng màu
cam ấm áp chiếu vào, khiến cô trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Lúc này ở London đã chạng vạng tối.
Chu Thỉ trong bộ vest và đôi giày da
vừa trở về khách sạn.
Sau khi nói chuyện điện thoại với
Giang Tĩnh Nguyệt, Chu Thỉ dự định đi tắm rồi đến nhà hàng của khách sạn ăn
tối.
Thật bất ngờ, khi anh ta vừa đứng
dậy khỏi cửa sổ sát đất, thì có tiếng gõ cửa phòng khách sạn.
Chu Thỉ do dự một lúc rồi mở cửa,
chỉ thấy trợ lý của ca sĩ nổi tiếng Hạ Thính Vãn đang đứng ở cửa.
"Xin chào anh Chu, chị Vãn Vãn
nhờ tôi chuyển lời."
"Cô ấy muốn mời anh ăn tối
cùng, hy vọng anh Chu có thể nể mặt. Hẹn gặp anh ở tầng cao nhất của khách sạn
Hilton lúc bảy giờ."
Trên mặt người trợ lý nở nụ cười
lịch sự, nói rõ ràng từng chữ, sợ Chu Thỉ bỏ sót thông tin nào đó.
Nói xong, cô cũng không vội rời đi,
kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Chu Thỉ sẽ đến cuộc hẹn đúng giờ.
Chu Thỉ nhíu mày, nhìn chằm chằm nữ
trợ lý một hồi rồi gật đầu: "Hiểu rồi, tôi sẽ đi."
Vì một Giang Tĩnh Nguyệt vẫn đang
chiến đấu vì tương lai của họ, nỗ lực không ngừng.
Anh cũng nên nhanh chóng cắt đứt mớ
hỗn độn, làm rõ quá khứ, hiện tại và tương lai.
Điều gì nên cắt bỏ thì phải cắt bỏ
hoàn toàn, điều gì nên kết thúc thì nên kết thúc càng sớm càng tốt.
Khi Giang Tĩnh Nguyệt bước ra khỏi
gian phòng, trên điện thoại di động vừa lúc nhận được một tin nhắn WeChat từ
Trần Thiến Hề.
Hỏi cô nghe điện thoại xong chưa,
uống rượu ngắm trai đẹp một mình chán quá.
Giang Tĩnh Nguyệt trả lời tin nhắn,
sau đó đi đến bồn rửa tay.
Khi bước ra khỏi phòng rửa tay, cô
vô thức liếc về phía ban công.
Bên kia đã không thấy bóng dáng của
Cố Nghiêu Dã, chắc anh đang trái ôm phải ấp rồi.
Nghĩ đến đây, Giang Tĩnh Nguyệt thu
hồi ánh mắt, mắt nhìn thẳng đi về phía trước.
Xuyên qua sân thượng, cuối cùng có
một chỗ rẽ, đi thêm mấy bước, liền có thể nhìn thấy đầu hành lang.
Sau khi nói chuyện điện thoại với
Chu Thỉ, tâm trạng của Giang Tĩnh Nguyệt tốt hơn rất nhiều.
Khi trở về từ con đường ban đầu,
nhịn không được ngâm nga một giai điệu vui vẻ, giọng nói không lớn, thực sự là
tự giải trí cho bản thân.
Không ngờ, cô vừa mới đi đến góc
cuối sân thượng, một giọng nam quen thuộc đột nhiên vang lên, giọng điệu cực kỳ
lười biếng.
"23 phút 45 giây."
"Em vào toilet lâu như vậy, ăn
căng bụng rồi?"
Giang Tĩnh Nguyệt đột ngột dừng lại,
hơi ngẩng mặt lên, trong đôi mắt hẹp dài của Cố Nghiêu Dã, dáng vẻ kinh hoàng
của cô hiện lên.
Giang Tĩnh Nguyệt nghĩ tới lời trêu
chọc của người đàn ông, ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nhìn anh một cái:
"Liên quan gì đến anh?"
Bị bệnh à, nhìn chằm chằm vào đồng
hồ tính toán thời gian người ta đi vệ sinh?
Khóe môi Cố Nghiêu Dã khẽ cong lên,
anh đút bàn tay trái đang đeo đồng hồ trở lại túi quần, yếu ớt dựa vào bức
tường hành lang.
Khuôn mặt tuấn tú hơi nghiêng, lông
mi thật dài cụp xuống, anh cười cười nhìn Giang Tĩnh Nguyệt, giọng nói có chút
vô tội: “Quan tâm đến sức khỏe của vị hôn thê có được không?”
Mấy từ ‘vị hôn thê’ kia nghe thật
phù phiếm, Giang Tĩnh Nguyệt nghe xong lông mày nhíu mày, vẻ mặt âm trầm.
“Ai là vị hôn thê của anh?” Giang
Tĩnh Nguyệt hung hăng nhìn anh.
Cố Nghiêu Dã không hề sợ, ngược lại,
anh cảm thấy cô như thế này càng quyến rũ, dễ thương và hoạt bát biết bao.
Nhưng mà anh cũng không tiếp tục
trêu chọc, trêu chọc xong thì mau chạy.
Anh nhếch khóe môi, nghiêm túc nói:
"Muốn tán gẫu không?"
“Tôi không có chuyện gì để nói với
anh.” Giang Tĩnh Nguyệt muốn đi lướt qua anh rời đi.
Người đàn ông cũng không ngăn cản,
chỉ là đứng thẳng lên, trên mặt nghiêm túc nói: "Về phần hôn ước, nếu như
ông nội em kiên quyết muốn em lấy anh, em sẽ làm thế nào?"
Giọng nói anh trầm thấp chậm rãi,
giống như sợi dây thừng vô hình, bắt lấy hai chân Giang Tĩnh Nguyệt.
Cô dừng lại, còn chưa kịp quay đầu
lại đã nghe thấy người đàn ông chậm rãi nói tiếp: "Em sẽ... Vì cái tên họ
Chu kia mà cắt đứt quan hệ với người nhà sao?"
Biện
pháp thuyết phục vô cùng buồn cười này của anh khiến Giang Tĩnh Nguyệt không
khỏi quay đầu lại, khóe miệng hơi giật giật: "... Anh xem nhiều phim
truyền hình cẩu huyết quá rồi à?"
Vì một người đàn ông, cắt đứt quan
hệ với gia đình.
Đây là yêu đương não tàn đến mức nào
mới làm ra chuyện này?
Giang Tĩnh Nguyệt cô sẽ không bao
giờ từ bỏ gia đình của mình vì bất kỳ ai, ngay cả khi người đó là Chu Thỉ.
Câu trả lời của Giang Tĩnh Nguyệt
khiến đôi mắt của Cố Nghiêu Dã tối sầm lại, một chùm pháo hoa lặng lẽ mọc lên
trong đôi mắt, rực rỡ trong màn đêm.
Anh bất giác nhếch khóe môi:
"Cho nên, chỉ cần ông nội em không đổi lời, cho dù em có miễn cưỡng, cuối
cùng em cũng sẽ gả cho anh?"
Giang Tĩnh Nguyệt sửng sốt một chút,
cảm thấy nụ cười của người đàn ông có chút cổ quái: "Không có chuyện đó
đâu."
Cô phủ nhận thẳng thừng, không chút
do dự: “Tôi chọn cô độc đến cuối đời.''
Cố Nghiêu Dã: "..."
Khóe miệng anh đột nhiên cứng lại.
Thấy anh không còn gì để nói, Giang
Tĩnh Nguyệt quay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng mới đi được hai bước, cô đột
nhiên nhớ tới một chuyện, lại dừng bước, quay đầu nghiêm túc nhìn người đàn
ông: “Thực ra, chuyện hôn ước này cũng khiến anh gặp không ít phiền toái.”
Dù sao vô duyên vô cớ có thêm một vị
hôn thê, sau này Cố Nghiêu Dã ra ngoài tán gái sẽ rất bất tiện.
Người đàn ông không nói, ánh mắt mờ
mịt không rõ.
Giang Tĩnh Nguyệt cho rằng mình nói
đúng, vì vậy cô bước hai bước về phía anh tiếp tục nói: "Tại sao chúng ta
không hợp tác, thuyết phục trưởng bối trong nhà."
Lời nói của người phụ nữ rất chân
thành, đôi mắt của cô ấy cũng tràn đầy hy vọng khi nhìn anh.
Nhưng Cố Nghiêu Dã lại cảm thấy bộ
dạng cô vội vã hất mình ra, rất chói mắt.
Anh hơi nhướng đôi lông mày dài, uể
oải dựa lưng vào tường: "Tại sao tôi phải hợp tác với em?"
Giang Tĩnh Nguyệt: "..."
Lời nói vừa rồi của rất cô khó hiểu
à.
Nhưng với chỉ số IQ của Cố Nghiêu
Dã, anh không phải là không thể hiểu được.
“Tại sao không?” Giang Tĩnh Nguyệt
nhướng mày: “Chẳng lẽ anh muốn kết hôn với tôi? Anh thích tôi?”
"..."
Lưng người đàn ông dựa vào bức tường
lạnh lẽo cứng đờ, trái tim như bị một mũi tên bắn vào.
Không đau, nhưng giống như bị dọa
sợ, nhịp tim đột nhiên trở nên rất nhanh.
Thời gian dường như chậm lại hai
giây, sau khi nói xong, Giang Tĩnh Nguyệt lại nhìn chằm chằm Cố Nghiêu Dã không
chớp mắt.
Cô không nghĩ quá nhiều về câu nói
đó, chỉ cố ý khích đểu anh.
Không ngờ, người đàn ông dường như
bị khí thế hung hãn của cô làm cho hoảng sợ, vẻ mặt cứng đờ, hồi lâu không nhúc
nhích.
Không biết qua bao lâu, đôi lông mày
xinh đẹp của Giang Tĩnh Nguyệt cau lại, muốn nói gì đó.
Nhưng mà Cố Nghiêu Dã đã cướp lời
cô, đôi môi dày vừa phải hơi mấp máy: "Hợp tác với em để giải trừ hôn ước,
hình như tôi cũng không được lợi ích thiết thực gì."
Ý tứ trong lời nói của anh dường như
đang cố tình giải thích lý do tại sao anh không muốn hợp tác với cô.
Giang Tĩnh Nguyệt không quan tâm đến
những điều này, từ trước đến nay cô rất biết nắm bắt điểm mấu chốt: "Cho
nên, anh muốn lợi ích gì?"
Nếu cô hiểu không lầm, ý của Cố
Nghiêu Dã là chỉ cần có lợi ích, anh không phải là không thể hợp tác với mình.
Cố Nghiêu Dã lại sửng sốt, cổ họng
như bị xương cá đâm vào, đau đến mức không thể nói nên lời.
Một lúc sau, anh đứng thẳng dậy,
bước một bước về phía Giang Tĩnh Nguyệt.
Lãnh đạm, ánh mắt thâm thúy nhìn cô,
cố giả vờ thoải mái, trên miệng mang theo ý cười: "Người muốn hợp tác với
anh là em."
"Vì vậy, Tĩnh Tĩnh, em phải học
cách tự mình tìm ra ý định của "lão đại bên A".
Dứt lời, tầm mắt của người đàn ông
rời khỏi mặt Giang Tĩnh Nguyệt, không để lộ một tia luyến tiếc nào.
Anh lướt qua cô rời đi.
Khi bọn họ lướt qua nhau, người đàn
ông nở một nụ cười không rõ ý tứ: "Hẹn gặp lại, vị hôn thê của anh."
"..."
Giang Tĩnh Nguyệt sững sờ tại chỗ,
phải mất một lúc để tiêu hóa cụm từ "lão đại bên A" và "vị hôn
thê" của anh.
Trong lòng giận mà không có chỗ phát
tiết.
Chỉ hận tố chất mình quá cao, không
thể chửi câu: Đồ khốn!