Chiếc bật lửa này là Cố Nghiêu Dã
cướp của thằng nhóc Tô Dĩ Phàm.
Không cho phép cậu ta hút thuốc
trong căn phòng riêng khép kín này, nên bị tịch thu.
Sau đó, lại có người không thức
thời, hỏi tới vấn đề hôn ước giữa đại tiểu thư nhà họ Giang với anh.
Cố Nghiêu Dã hoàn toàn mất hứng thú
với bữa tiệc chào mừng này, nóng nảy đá bay tên công tử ngáng đường nào đó,
không thèm nể mặt ai mà nói: "Tôi ra ngoài hóng gió, các cậu cứ chơi vui
vẻ."
Nghe Cố Nghiêu Dã nói như vậy, trong
phòng nhất thời yên tĩnh lại.
Sau đó là tiếng thán phục nối tiếp
nhau.
"Hôm nay tâm tình anh Dã không
tệ, đi hóng gió còn báo với anh em chúng ta."
"Có phải là vì hôn ước giữa nhà
họ Cố Giang không? Thực ra trong lòng anh ấy rất vui?"
"Thôi đi, vị đại tiểu thư nhà
họ Giang vừa buồn tẻ vừa nhàm chán, sao có thể lọt vào mắt xanh của anh
Dã!"
"Đúng vậy, ai mà không biết anh
Dã thích mấy cô em nóng bỏng, tốt nhất là người vừa có cá tính vừa có dáng
người! Giang Tĩnh Nguyệt một cái móng tay cũng không dính tới chữ ‘sexy’, biết
chưa?"
"Chờ một chút, anh Dã, đi ra
ngoài hít thở không khí, sẽ không trực tiếp chuồn mất luôn đó chứ?"
"... Cho dù anh ấy thật sự muốn
chuồn về, cậu có can đảm ngăn cản anh ấy sao?"
"Đúng vậy, chúng ta tự chơi đi,
dù sao cũng là Tô thiếu gia thanh toán hóa đơn, mấy đứa, đừng tiết kiệm tiền
cho cậu ta!"
"..."
Chủ đề trong phòng VIP nhanh chóng
trôi xa.
Cố Nghiêu Dã cầm cái bật lửa đứng ở
cửa, hơi nhướng mày, nhớ lại những gì họ vừa nói.
Tâm trạng mình tốt?
Sao anh không cảm nhận được nhỉ, chỉ
thấy trong lòng mông lung sương mù, có cảm giác tắc nghẽn khó hiểu.
Vậy vừa rồi sao anh lại phải báo cáo
với mấy thằng nhóc đó?
Từ khi nào Cố Nghiêu Dã anh ra ngoài
còn cần báo cáo với người khác?
Lại bị ảnh hưởng bởi những lời nói
buổi chiều của cô nàng Giang Tĩnh Nguyệt kia.
Giang Tĩnh Nguyệt...
Tại sao cô nhóc đó lại ghét anh đến
vậy?
Những năm này biểu hiện của anh
trước mặt cô còn chưa đủ tốt sao?
Phải giống như cái tên họ Chu, dối
trá ra vẻ, cô mới thích?
Người đàn ông nhíu mày, tay cầm
chiếc bật lửa rũ xuống bên chân, liên tục lật đi lật lại nắp.
Anh hít sâu một hơi, sau khi tìm
kiếm một lúc lâu, anh tìm thấy một sân thượng mở gần phòng toilet ở cuối tầng
hai.
Vừa dừng bước, thở một hơi dài nhẹ
nhõm, nhưng phía sau bỗng truyền đến một giọng nữ xa lạ.
"À... Xin chào, có tiện trao
đổi thông tin liên lạc không ạ?"
Giọng nữ lanh lảnh, dễ nghe, hơi
ngượng ngùng nhưng ý tứ rất trực tiếp.
Cố Nghiêu Dã ban đầu không muốn nói
chuyện, nhưng ngay sau đó giọng nữ thứ hai lại vang lên: "Anh chàng đẹp
trai, thêm WeChat đi."
"Bạn tôi chơi lời nói thật lòng
đại mạo hiểm bị thua, giúp một tay chứ?"
Vì vậy dưới ánh mắt chờ mong của mấy
người phụ nữ, Cố Nghiêu Dã chậm rãi xoay người.
Một khuôn mặt tuấn tú kinh thiên
động địa, trong trẻo lạnh lùng, không chút cảm xúc.
Anh thoáng nhìn bốn năm cô gái không
biết từ lúc nào đã vây quanh mình trước lan can sân thượng, đang muốn nổi điên,
nhưng một bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện ở góc hành lang.
Đôi lông mày hơi cau lại của Cố
Nghiêu Dã đột nhiên giãn ra.
Liếc mắt qua, Giang Tĩnh Nguyệt mặc
áo sơ mi trắng quần jean đen, đi từ hành lang đến phòng toilet ở cuối sân
thượng.
Người phục vụ mang Giang Tĩnh Nguyệt
đến phòng toilet ở tầng hai.
Nghe nói ở đây có sân thượng, khá
yên tĩnh.
Kết quả, Giang Tĩnh Nguyệt vừa tìm
được nơi này, nhưng lại phát hiện sân thượng có người.
Mấy người phụ nữ vây quanh một người
đàn ông cao lớn.
Cô đành phải thay đổi hướng đi, đi
thẳng vào phòng toilet.
Trước khi vào phòng toilet, Giang
Tĩnh Nguyệt liếc nhìn người đàn ông cao lớn.
Không ngờ, người đàn ông đó cũng
tình cờ nhìn cô.
Vì vậy, sau một lần chạm mắt, Giang
Tĩnh Nguyệt vừa nhận ra người đàn ông này sắc mặt đã trầm xuống, bước nhanh như
gió.
Thực sự là gặp quỷ.
Ông trời lại để cho cô gặp Cố Nghiêu
Dã!
Anh ta không thể chuyển sang nơi
khác tán gái sao?!
Giang Tĩnh Nguyệt chân trước tiến
vào toilet, Cố Nghiêu Dã bên này chân sau đã đuổi các cô gái vây quanh mình đi.
Hiếm thấy anh ôn hòa lễ phép, khẽ
cười nói: "Thực xin lỗi, tôi đang chờ vị hôn thê."
"Còn về thông tin liên lạc, tôi
phải hỏi ý kiến của cô ấy."
Lời nói của người đàn ông tuy đàng
hoàng nhưng lại như một gáo nước lạnh dập tắt trái tim háo hức của các cô gái.
"Vị hôn thê" không đồng nghĩa
với "bạn gái".
Người vế sau vẫn có thể thử cạy góc
tường, nhưng đối với người vế trước, góc tường về cơ bản đã hàn chết.
Các cô gái dù thất vọng nhưng cũng
không muốn vướng vào một người đàn ông sắp cưới.
Mấy cô lúng túng cười khoát khoát
tay, rồi mới xám xịt rời khỏi sân thượng.
Đi được ba bước ngoảnh lại một lần,
rất không muốn từ bỏ người đàn ông này.
"Quả nhiên trai đẹp đều đã có
chủ."
"Còn lại đều là dạng không đứng
đắn..."
"Không biết xứng mỹ nữ gì mới
có thể xứng đôi với anh đẹp trai kia đây."
"Muốn ở lại chờ xem
không?"
"Quên đi, tớ sợ nhìn thấy sẽ
không nhịn được đỏ mắt đến rỉ máu..."
Cuộc trò chuyện của các cô gái nhỏ
dần, cuối cùng biến mất ở cuối hành lang.
Cố Nghiêu Dã kiềm chế suy nghĩ của
mình, ánh mắt nặng nề rơi vào hướng phòng vệ sinh, trái tim anh quay cuồng hàng
nghìn lần, biển mây cuồn cuộn.
-
Giang Tĩnh Nguyệt vừa tiến vào
toilet, đôi lông mày nhíu chặt lúc này mới giãn ra.
Cô biết rằng bản chất xấu xa của Cố
Nghiêu Dã rất khó thay đổi.
Đã không từ chối hôn ước được sắp
đặt ở nhà, cũng không cưỡng lại sự cám dỗ của thế giới muôn màu muôn vẻ bên
ngoài.
Loại người như anh, nếu thật sự kết
hôn, chỉ chờ một cái thảo nguyên xanh mọc trên đầu.
Trong lòng mang theo một tia oán
thầm, Giang Tĩnh Nguyệt tìm một căn phòng trống, lấy lại bình tĩnh gọi điện cho
Chu Thỉ.
Ngay khi chuông vừa reo, bên kia đã
bắt máy.
Có vẻ như anh đã canh giữ điện
thoại, chờ đợi cuộc gọi của cô.
"Tĩnh Tĩnh." Giọng nói của
Chu Thỉ ấm áp dễ chịu, mang theo sự bình tĩnh, còn trấn an cô.
Giang Tĩnh Nguyệt đáp lại, có chút
khó khăn nói: "Thực xin lỗi, Chu Thỉ..."
Cô đã không giải quyết tốt chuyện
hôn ước, kéo anh vào đống lộn xộn này.
Chu Thời suy nghĩ một chút, giọng
nói vẫn ôn nhu như cũ: "Anh mới phải là người nói xin lỗi mới đúng."
"Trách anh không đủ năng lực,
không thể khiến người nhà của em chấp nhận, công nhận anh."
"Là anh để em kẹp ở giữa, khó
xử như vậy..."
“Xin lỗi, Tĩnh Tĩnh.” Giọng nói
người đàn ông trầm hơn một chút, dường như một giây sau sẽ nói ra từ “chia
tay”.
Nhưng Chu Thỉ không làm Giang Tĩnh
Nguyệt thất vọng, anh ta hít một hơi thật sâu qua điện thoại, như thể anh ta đã
hạ quyết tâm: "Không sao đâu, Tĩnh Tĩnh, chúng ta vẫn còn cơ hội."
"Lần này đi công tác trở về,
anh sẽ đi cùng em đến thăm ông cụ."
"Đến
lúc đó, anh nhất định sẽ mang hết vốn liếng để ông nội em công nhận anh, tin
tưởng giao em cho anh."