Sau khi Cố Nghiêu Dã thoải mái rời
đi, Giang Tĩnh Nguyệt cũng nhịn một bụng tức giận, quay trở lại hàng ghế dài
bên cạnh sàn nhảy ở tầng một.
Thấy cô cuối cùng cũng quay lại,
Trần Thiến Hề vội vàng bảo người phục vụ bưng rượu lên.
"Cậu và giáo sư Chu nhà cậu nói
chuyện gì lâu như vậy?"
"Tớ gọi nửa thùng rượu, tối nay
hai ta chia đôi, ai uống không hết phải sủa tiếng chó."
Trần Thiến Hề bảo người phục vụ khui
rượu uống.
Nửa thùng bia trắng 1664, có 12
chai, mỗi chai 330ml.
Hai người các cô chia đều, cũng
không coi là nhiều.
Trần Thiến Hề cũng gọi mấy món nhắm
và vài đĩa trái cây.
Cứ như thể cô sống chết với Giang
Tĩnh Nguyệt ở đây.
Giang Tĩnh Nguyệt không trả lời câu
hỏi của cô.
Sau khi ngồi xuống, cô dẫn đầu cầm
một chai rượu rót vào miệng.
Khi uống rượu, trong đầu cô toàn là
hình ảnh khuôn mặt đáng đánh của Cố Nghiêu Dã. Một lúc sau, cô đã nốc cạn một
chai rượu.
Điệu bộ này, Trần Thiến Hề ngồi bên
cạnh trợn trắng mắt.
"... Tĩnh Tĩnh, chẳng lẽ cậu và
giáo sư Chu nhà cậu nói chuyện không tốt sao?" Trần Thiến Hề thận trọng
hỏi.
Nhưng nghĩ lại, Chu Thỉ dường như
không phải là loại đàn ông sẽ cãi nhau với Giang Tĩnh Nguyệt.
Anh ấy nổi tiếng là người tốt tính,
mặc dù thanh tâm quả dục không giống một người đàn ông bình thường, nhưng anh
ấy thực sự rất tốt với Giang Tĩnh Nguyệt, theo kiểu móc tim móc phổi.
Trần Thiến Hề không thể tưởng tượng
được cảnh tượng cãi nhau giữa Chu Thỉ và Giang Tĩnh Nguyệt.
“Không.” Giang Tĩnh Nguyệt uống một
hớp rượu, tai ngọc trắng nõn của cô có dấu hiệu ửng đỏ.
Cô lấy một chai rượu khác rồi lại
nốc một ngụm lớn để giải tỏa cơn giận của mình.
Nhịn không được phàn nàn với Trần
Thiến Hề về việc gặp Cố Nghiêu Dã ở tầng hai vừa rồi.
"Tớ chưa bao giờ gặp ai vô liêm
sỉ như anh ta."
"Thật sự uổng phí bộ da mặt
trời ban kia..."
Rất hiếm khi Trần Thiến Hề nghe thấy
Giang Tĩnh Nguyệt chửi thề.
Tính tình cô tương đối trầm lặng, dù
sao cũng là thiên kim tiểu thư nhà có tiền nuôi dưỡng nên có trình độ tu dưỡng
nhất định.
Cho dù tâm trạng thay đổi thất
thường đến đâu cũng không bao giờ thể hiện trực tiếp ra mặt.
Cho dù cô có ghét ai, ghét đến mức
nào, chắc chắn cô sẽ không giống như bây giờ, treo ở bên miệng, mắng chửi đối
phương.
Điều này chính là bất lịch sự.
Theo lời của Giang Tĩnh Nguyệt, cái
này không phù hợp với thân phận tiểu thư nhà họ Giang.
Nhưng đêm nay Giang Tĩnh Nguyệt lại
mắng xối xả tên Cố Nghiêu Dã kia.
Trần Thiến Hề nghĩ, chắc là cô ấy
uống say rồi, lại vì bị ép đính hôn mà cảm thấy tủi thân, cho nên dùng rượu để
trút hết tất cả.
Điều này cũng rất tốt.
Cô uống hết chai bia này đến chai
bia khác với Giang Tĩnh Nguyệt.
Sau khi uống hết nửa thùng bia, Trần
Thiến Hề sắp say tới nơi, gắng gượng giữ một tia lý trí cuối cùng gọi cho vị
hôn phu của mình Lâm Dự Đông, rồi báo địa chỉ cho anh.
Kêu anh tới đón cô và Giang Tĩnh
Nguyệt, làm trọn vẹn sứ mệnh sứ giả đưa hoa.
Lâm Dự Đông đang trên đường về nhà
thì nhận được cuộc gọi từ vị hôn thê của mình.
Vụ án trong tay có chút rắc rối, anh
muốn nhanh chóng kết thúc, để có thể an tâm nghỉ ngơi, lo chuyện kết hôn.
Một cuộc điện thoại từ Trần Thiến Hề
đã phá vỡ mọi kế hoạch của Lâm Dự Đông.
Anh vốn định về nhà tắm rửa đi ngủ,
sáng sớm ngày mai lại trở lại cục tiếp tục xử lý vụ án.
Biết Trần Thiến Hề đang say rượu ở phố
bar, anh chỉ có thể quay lại đi đến phố bar, đón người, thu xếp ổn rồi mới
tính.
Khoảng nửa giờ sau, Lâm Dự Đông đến
phố bar.
Theo tên của quán mà Trần Thiến Hề
báo, Lâm Dự Đông đã tìm thấy quán bar "Sắc dục" ở cuối đường.
Bước vào trong, khi nhìn thấy những
người phục vụ nam trẻ tuổi năng động, khuôn mặt của Lâm Dự Đông lập tức thay
đổi.
Nhưng nghĩ đến cô nhóc Trần Thiến Hề
kia nhiều nhất chỉ dám nhìn qua, cơn giận không tên trong lòng anh lại tiêu
tan.
Khi Lâm Dự Đông tìm thấy Trần Thiến
Hề và Giang Tĩnh Nguyệt, hai cô nàng đã say đến mức không phân biệt được đông
tây nam bắc.
Chủ quán bar phái hai người theo dõi
bọn họ ngồi ở ghế dài bên kia, mãi đến khi Lâm Dự Đông tiết lộ danh tính, hai
người phục vụ mới mời ông chủ đến.
Thật trùng hợp, ông chủ và Lâm Dự
Đông có quen biết.
Tô Dĩ Phàm, cậu ấm Tập đoàn Tô Thị.
Nhưng Lâm Dự Đông nhận ra cậu ta
cũng không phải vì thân phận của cậu ta.
Đó là bởi vì cậu ta là em họ của Cố
Nghiêu Dã. Hồi còn học cùng trường trung học, khi ăn cơm ở căn tin trong trường
học Tô Dĩ Phàm cũng thường tụ tập với các đàn anh.
Ngay lập tức Tô Dĩ Phàm nhận ra Lâm
Dự Đông.
Cậu niềm nở tiến lên chào: "Anh
Đông! Đã lâu không gặp!"
Lâm Dự Đông từ chối cái ôm mà chỉ
bắt tay với cậu ta.
Sau đó, ánh mắt của anh lướt qua Tô
Dĩ Phàm, nhìn thấy tên Cố Nghiêu Dã đánh hơi mà đến kia.
Hai người học cùng một lớp ở trường
trung học, quan hệ của họ rất tốt, từng lăn lộn kiếm sống không ít.
Nhưng đó cũng là chuyện học cấp 3.
Dù sao sau kỳ thi đại học, Lâm Dự
Đông đến một thành phố khác để theo học học viện cảnh sát, mỗi người mỗi ngả,
số lần tiếp xúc giữa họ đương nhiên ít đi.
Sau đó, sau khi học xong đại học Cố
Nghiêu Dã ra nước ngoài học tập và làm việc.
Ít nhất họ cũng năm sáu năm rồi
không gặp nhau.
Có lẽ bạn bè chân chính sẽ không bị
thời gian ngăn cách.
Vì vậy, dù cho cửu biệt trùng phùng,
Lâm Dự Đông và Cố Nghiêu Dã mới hàn huyên hai ba câu, lại hòa hợp như trước.
Thậm chí sau khi biết tin Lâm Dự
Đông và Trần Thiến Hề sẽ kết hôn, Cố Nghiêu Dã còn chủ động đề nghị tham dự đám
cưới của họ.
Lâm Dự Đông đồng ý ngay, sau đó nghĩ
tới điều gì đó, nắm lấy cánh tay của Cố Nghiêu Dã: "Cậu trở về thật đúng
lúc, tôi sắp kết hôn, đội phù rể đang thiếu một người."
"Cố đại thiếu gia chịu khó chịu
oan ức một chút, đến lúc đó tới làm nền cho tôi?"
Anh vừa dứt lời, Tô Dĩ Phàm đã cướp
lời của Cố Nghiêu Dã.
Giọng điệu nửa đùa nửa thật:
"Anh Đông, anh nói thật sao? Để anh Dã làm phù rể cho anh?"
"Anh không sợ ngày cưới anh ấy
cướp hết tỏa sáng của anh sao?"
Lâm Dự Đông cười cười, ánh mắt tùy ý
rơi xuống, chỉ vào Giang Tĩnh Nguyệt đang gối đầu ngủ say: "Hề Hề nhà tôi
còn không sợ bị cướp ánh đèn, tôi còn sợ cái gì."
Nói bóng gió là Giang Tĩnh Nguyệt là
một trong những phù dâu của Trần Thiến Hề.
Trần Thiến Hề không sợ Giang Tĩnh
Nguyệt cướp ánh đèn sân khấu, thì làm sao anh có thể sợ bị Cố Nghiêu Dã cướp
ánh đèn sân khấu.
"Quên đi, làm phù rể, cái
chuyện bức ép này, anh Dã sẽ không..."
"Được, chỉ cần đưa lì xì cho
tôi là được."
Tô Dĩ Phàm vừa định nói với tính khí
của Cố Nghiêu Dã, anh chắc chắn sẽ không cam tâm tình nguyện làm phù rể.
Nguyên nhân chính là quá phiền phức,
đón dâu uống rượu, tất cả đều vất vả mà chả nhận được gì.
Không nghĩ tới cậu ta còn chưa nói
hết đã bị Cố Nghiêu Dã ngắt lời.
Anh lại còn nói "Được"!
Tô Dĩ Phàm: "..."
Ngày mai mặt trời sẽ không mọc từ
đằng tây chứ?
Lâm Dự Đông không ngờ rằng Cố Nghiêu
Dã sẽ đồng ý dễ dàng như vậy, dù sao coi như bọn họ có quan hệ rất thân ở
trường trung học nhưng dù sao cũng xa cách nhiều năm như vậy.
Chuyện làm phù rể khá rắc rối.
Vốn tưởng rằng Cố Nghiêu Dã ít nhất
sẽ suy tính một chút, không ngờ anh lại đồng ý không chút do dự.
Quả thực quá trọng nghĩa.
"Hôm nay không còn sớm nữa, tôi
phải đưa Hề Hề và Tĩnh Nguyệt về nhà trước, lúc nào rảnh chúng ta lại tụ
tập." Lâm Dự Đông và Cố Nghiêu Dã nói vài câu ôn chuyện cũ.
Trần Thiến Hề đang nằm xiêu vẹo trên
ghế dài, bừng tỉnh từ trong mộng, bật dậy và hét lớn hô hào muốn đi tắm.
Lâm Dự Đông thực sự không dám trì
hoãn.
Cố Nghiêu Dã không giữ anh lại, mà
trầm ngâm nhìn Giang Tĩnh Nguyệt đang nằm trên bàn ngủ thiếp đi, cau mày nói:
"Một mình anh đưa hai người bọn họ sẽ rất phí sức."
"Để tôi đưa Giang Tĩnh Nguyệt
về cho."
Lâm Dự Đông tự nhiên biết mối quan
hệ giữa Cố Nghiêu Dã và Giang Tĩnh Nguyệt.
Hai người bọn họ là thế giao, cha mẹ
họ cũng có quan hệ rất tốt.
Cố Nghiêu Dã và Giang Tĩnh Nguyệt
cũng lớn lên cùng nhau, biết gốc biết rễ.
Hơn nữa, Lâm Dự Đông cũng nghe được
từ Trần Thiến Hề rằng Giang Tĩnh Nguyệt và Cố Nghiêu Dã đã có hôn ước.
Ngoài ra, anh rất tin tưởng vào cách
làm người của Cố Nghiêu Dã.
Vì vậy, sau khi do dự một lúc, anh
đồng ý với đề nghị của Cố Nghiêu Dã: "Vậy thì Tĩnh Nguyệt làm phiền cậu
rồi."
"Cậu có thể trực tiếp đưa cô ấy
về nhà cũ của nhà họ Giang cũng được, nếu đưa cô ấy về chung cư sẽ không có ai
chăm sóc."
“Được.” Người đàn ông trầm giọng
đáp.
Sau khi Lâm Dự Đông ôm Trần Thiến Hề
rời khỏi quán bar, Cố Nghiêu Dã thanh toán hóa đơn cho hai người Giang Tĩnh
Nguyệt rồi ôm cô theo kiểu công chúa, đi ra ngoài qua cửa sau của quán bar.
Có một bãi đậu xe riêng bên ngoài
cửa sau của quán bar Sắc Dục.
Chiếc Ferrari Roma màu đỏ cam của Cố
Nghiêu Dã đậu ở đó.