Cánh Tiên ( Số Mệnh) - Tập 4

Chương 5


1 năm

trướctiếp

Vụ nổ hất tung Tamani xuống sàn nhà và phá hủy sợi xích khóa an toàn kèm theo một tiếng rít kim loại. Khi Laurel xoay người tránh các mảnh vụn li ti sắc nhọn, cô trông thấy phần phía sau căn hộ đã vỡ tung. Kính cửa sổ cùng vách thạch cao vỡ bắn tung tóe trên sàn nhà khi một tên quỷ khổng lồ vĩ đại nhất Laurel từng thấy đâm vào – một tên quỷ giống gã đã bị cô trói trong nơi ẩn náu của Barnes. Tên quỷ dị dạng, tái nhợt đang nỗ lực ra đòn nhằm đánh bật Aaron khỏi đám dao đâm trên vai nó. Cuộc vật lộn tiến xa vào phòng bếp và biến mất khỏi tầm mắt.
Khi cô quay lại phía Tamani, Laurel kinh hãi nhìn theo một bó hồng được ném vào từ cửa trước, những cánh hoa đỏ thẫm như máu, lả tả bay về vòng tròn giam hãm Yuki. Khoảnh khắc như kéo dài vô tận khi Laurel nhận ra còn nửa giây nữa thôi, bó hồng sẽ phá vỡ vòng tròn muối, Yuki sẽ tự do và nếu đúng như Shar nói, đó là cơ hội tốt để cô ta kết liễu tất cả.
Một con dao lưỡi-kim-cương đâm xuyên qua không trung, ghim tờ giấy bọc bó hoa lên bức tường cách dải muối chưa tới một cánh tay, giúp giữ lại mạng sống của tất cả. Yuki vừa hét lên một tiếng thất vọng thì Shar rút lưỡi dao khác khỏi bao đựng nơi thắt lưng và Laurel quay về phía đống đổ nát ở cửa trước, có bóng người xuất hiện.
"Callista!" Shar kêu lên khi Klea bước vào vùng sáng.
Vẻ ngỡ ngàng thoáng lướt qua gương mặt Klea, cô ta nhìn Shar trong lúc tay vẫn chĩa thẳng khẩu súng vào Tamani và Laurel. "Đội trưởng! Thật tình cờ."
"Tôi đã thấy cô chết năm mươi năm trước," Shar thốt lên không thể tin được. "Cô là Klea."
"Shar!" Aaron ngã nhào khỏi phòng bếp, toàn thân nhuộm máu quỷ khổng lồ và găm đầy những mảnh vụn vỡ. Cánh tay trái buông thõng bên sườn. "Còn nhiều con khác trên đường, chúng tôi đã cố giữ chân chúng..."
Nỗi kinh sợ đóng băng trên nét mặt anh ta khi nhìn thấy bông hoa nhàu nát của Yuki. "Thánh thần Đất và Trời ơi! Đó có phải là...?"
Nhưng tên quỷ khổng lồ đã lao tới từ phía sau và cả hai đâm sầm qua một bức tường khác.
"Tôi đã bảo cô cắt thứ chết tiệt ấy đi," Klea quát Yuki. Khẩu súng trên tay Klea rung bần bật − chắc chắn vì giận dữ nhiều hơn sợ hãi − tuy vậy Laurel vẫn không dám di chuyển. "Giờ thì nhìn xem cô để mình vướng vào chuyện gì đây."
Shar phi một con dao khác phóng qua không trung, khiến Klea phải giơ một bên tay lên phòng vệ. Lưỡi dao hất văng một khẩu súng của cô ta kèm theo tiếng keng lanh lảnh, nhưng Klea quay ngay khẩu súng còn lại về phía Shar rồi bóp cò. Tiếng đạn dội vang bên tai Laurel. Shar lảo đảo lùi lại, một tay nắm chặt vai và ngồi sụp xuống tựa vào chân tường.
Sau một lúc choáng váng, Tamani lao tới chỗ Klea, nhưng cô ta đã tránh sang bên rồi chộp lấy cổ tay anh bằng bàn tay rảnh, quật anh ngã phịch xuống sàn.
"Tam!" Giọng Shar lạc đi trong lúc gắng gượng đứng dậy.
Nhưng Tamani ngay lập tức bật dậy trên đôi chân mình, tay cầm một con dao bạc dài mà Laurel không kịp thấy anh rút ra. Klea lao tới phía anh bằng tốc độ linh hoạt, những chuyển động của cô ta duyên dáng uyển chuyển như thể họ đang khiêu vũ cùng nhau. Cô ta len lỏi tránh các cú đánh của Tamani, rồi đập mạnh báng súng ngang mặt anh, để lại một vết rách rớm máu trên má. Tiếp đó, một cú đánh khác đập vào cổ tay Tamani khiến con dao rơi vào tay cô ta như thể tự nguyện.
Tamani thoái lui hai bước, tránh được phần lớn những nhát đâm mạnh của Klea nhưng chiếc áo sơ mi của anh nhanh chóng bị rách thành nhiều dải, quện với nhựa cây chảy ra từ nhiều vết cắt nông trên hai cánh tay và ngực.
Trong khi Laurel cố gắng tìm cơ hội để lao tới tước đi khẩu súng của Klea thì có thứ gì đó nơi khóe mắt khẽ rung đôi cánh màu hồng ngọc. Bụng cô quặn lên khi nhận ra một cánh hoa đã rơi khỏi bó hoa bị ghim trên tường và chao liệng tựa như một chiếc lông, lộ trình của nó là một điệu nhảy của những vòng xoay và cuộn xoắn trong cơn gió thoảng khẽ lướt qua căn hộ. Trong khoảnh khắc nữa nó sẽ liệng vào trong vòng tròn, dưới nguồn năng lượng của Yuki và cánh hoa mềm mại vô hại đó sẽ trở thành vũ khí chết người.
Laurel đang đứng ở quá xa – cô sẽ chẳng bao giờ bắt kịp.
"Shar!" Cô gọi, nhưng anh ta đang đứng chắn giữa Klea và Tamani, giơ một chiếc ghế lên làm lá chắn ứng phó.
"Đưa cô ấy ra khỏi đây!" Shar hét lớn, Klea tung ra một cú đá khiến chiếc ghế trong tay anh gãy gục. "Ngay!"
Cảnh vật quay tròn trước mắt Laurel khi cánh tay Tamani siết chặt quanh eo và xoay người cô hướng thẳng tới bức tường bị phá hủy, sau đó họ rơi xuống. Một tiếng hét vuột khỏi môi cô nhưng nhanh chóng kết thúc lúc cả hai chạm đất, không khí bị đẩy khỏi lồng ngực. Họ lộn nhào trên mặt đất cho tới khi dừng lại, trong một thoáng, Laurel có thể nín thở ngước nhìn lên lỗ hổng mà gã quỷ khổng lồ của Aaron đã tạo ra cách ba mét phía trên đầu.
"Đi thôi," Tamani nói, kéo Laurel đứng dậy trước khi tâm trí cô hoàn toàn định thần. Cô mò mẫm chạy theo anh, bàn tay họ siết chặt và anh dẫn cô vòng ra phía sau tòa nhà.
Họ chỉ tạm dừng khi tiếng gỗ nứt vỡ rít lên khắp không trung và kèm theo đó là một cơn gió lớn đột ngột. "Vòng tròn bị phá vỡ rồi," Tamani lẩm bẩm giận dữ. Âm thanh vẫn tiếp tục vang lên khi cả hai đã vòng ra phía góc tòa nhà, Tamani lập tức lùi lại, ép sát Laurel vào tường. "Bọn quỷ khổng lồ đầy rẫy ở phía trước," anh thì thầm, miệng kề sát tai cô. "Chúng ta không thể lấy xe của anh được, phải chạy thôi. Em sẵn sàng chưa?"
Laurel gật đầu, cô đã nghe thấy tiếng gầm gừ của bọn quỷ trên nền âm thanh inh tai nhức óc của tiếng gỗ vỡ. Tamani siết chặt tay hơn và kéo cô chạy theo mình. Laurel cố gắng ngoái nhìn nhưng Tamani đã cản lại bằng một ngón tay đặt lên cằm, tập trung ánh mắt của cô trở lại phía trước. "Đừng," anh nói dịu dàng rồi chạy hết tốc lực băng qua bãi đất trống và chỉ chậm lại đôi chút khi cả hai đã tới được chốn an toàn quen thuộc trong rừng cây.
"Shar sẽ không sao chứ?" Laurel hỏi, giọng cô run run trong lúc cả hai chạy xuyên qua cánh rừng. Tamani lao đi, một tay kéo cô, tay còn lại áp chặt bên sườn.
"Anh ấy sẽ đối phó với Klea," Tamani nói. "Giờ chúng ta cần đưa em tới nơi an toàn."
"Tại sao anh ấy gọi cô ta là Callista?" Laurel hỏi giữa những hơi thở nặng nhọc. Trong vài phút vừa qua, cô chẳng hiểu điều gì cả.
"Anh ấy biết cô ta khi còn mang cái tên đó," Tamani trả lời."Callista là một huyền thoại trong giới cảnh vệ. Cô ta là một Người Hòa trộn được-huấn-luyện-tại-Học-viện. Bị lưu đầy từ trước khi em nảy mầm. Cô ta được cho là đã bị hỏa thiêu. Trước sự giám sát của Shar, tại Nhật Bản."
"Vậy cô ta đã giả chết ư?"
"Có vẻ như vậy. Việc đó chắc hẳn rất kỳ công bởi Shar là người cẩn trọng."
"Cô ta bị lưu đày vì chuyện gì?" Laurel hổn hển.
Lời nói của Tamani trở nên rời rạc trong lúc anh tìm đường giữa rừng cây và Laurel phải tập trung nắm bắt chúng. "Shar từng kể một lần rằng cô ta thí nghiệm với phép thuật phi tự nhiên, tiên dược... vũ khí thực vật, cơ bản là vậy."
Katya chưa từng kể cô nghe chuyện này trong suốt hai năm qua, về một tiên nữ đã đưa mọi chuyện đi quá xa phải không nhỉ? Bụng dạ Laurel như thắt lại trước suy nghĩ về một Người Hòa trộn được-huấn-luyện-tại-Học-viện đã tạo ra loại chất độc vô cùng xấu xa tới mức bị trục xuất. Không có phép thuật, Klea đã đủ đáng sợ rồi.
Họ chạy trong yên lặng vài phút, cuối cùng đã tìm thấy con đường mòn mờ mờ mà Laurel biết Tamani đã phải đi cả trăm lần trong vài tháng qua.
"Anh có chắc Shar sẽ ổn không?" Laurel hỏi.
Tamani ngập ngừng. "Shar là... một bậc thầy Cám dỗ. Giống Người Thổi Sáo anh từng kể em nghe mấy tuần trước. Anh ấy có thể điều khiển con người từ khoảng cách xa, xa hơn phần lớn các Ticer khác. Hơn cả anh," anh khẽ nói thêm. "Anh ấy... anh ấy có thể dùng nó. Để chống lại cô ta."
"Vậy anh ấy sẽ... điều khiển họ?" Laurel không hiểu lắm.
"Nói thế này vậy, đánh nhau với Shar trong một tòa nhà chứa đầy người là ý tưởng vô cùng tồi tệ."
Kẻ thế thân, Laurel nhận ra. Hàng rào con người để chắn ngang đường đi của Klea, hoặc làm lính chống lại ý định của họ. Cô nuốt nước bọt và cố gắng không để tâm vào điều đó, mà tập trung vào việc tránh vấp ngã khi Tamani tiếp tục chạy quá nhanh khiến cô khó theo kịp.
Chẳng mấy chốc Laurel bắt đầu nhận ra những tán cây gần khu sau nhà mình. Tamani vừa chạy vào sân, vừa huýt một tiếng sáo cao vút. Người-chỉ-huy-thứ-hai của Aaron, một nam tiên cao lớn với nước da sẫm màu tên là Silve, xuất hiện từ sau hàng cây.
"Tam, chúng ở khắp mọi nơi!"
"Đó không phải chuyện tệ nhất," Tamani đáp trả, thở hổn hển.
Laurel dừng lại, chống hai tay lên đầu gối và gắng điều hòa hơi thở trong lúc Tamani giải thích tình huống hiện tại, cùng những lời phản đối lắp bắp của Silve trước các chi tiết mà Tamani và Shar đã giữ bí mật.
"Không có thời gian giải thích đâu," Tamani nói, cắt ngang lời Silve. "Shar cần trợ giúp và anh ấy cần ngay lúc này." Hai người lính gác chỉ có vài giây quý báu để đưa ra kế hoạch phân chia lực lượng, rồi Silve nhảy trở vào rừng cây để hét to các mệnh lệnh.
Tamani đặt một bàn tay chở che lên eo lưng Laurel và dẫn cô về phía cửa sau, nhưng ánh mắt chăm chú của anh vẫn quay trở về hướng rừng cây.
Mẹ của Laurel đang ở trong bếp, mặc một chiếc áo choàng bông sáng màu thắt lỏng lẻo quanh eo, vẻ lo âu ánh lên trong mắt bà. "Laurel? Con đã ở đâu vậy? Và chuyện gì...?" Bà ra hiệu về chiếc áo ướt đẫm, tả tơi của Tamani.
"Chelsea có ở đây không ạ?" Laurel hỏi, lảng tránh câu hỏi của mẹ. Trong chốc lát.
"Mẹ không biết. Mẹ nghĩ con vẫn ở trên giường." Đôi mắt bà chuyển sang Tamani và biểu hiện đau đớn của anh khiến bà tái nhợt. "Lại bọn quỷ khổng lồ sao?" Bà thì thầm.
"Em sẽ đi kiểm tra Chelsea," Laurel nói, khẽ đẩy Tamani ngồi lên ghế đẩu một cách nhẹ nhàng hết sức.
Cô nhanh chóng lên lầu và mở cánh cửa phòng ngủ của mình đủ rộng để thấy mái tóc xoăn hoàn hảo của Chelsea xõa trên gối. Laurel đóng cánh cửa và thở phào, cảm giác nhẹ nhõm bao trùm khiến cô trượt xuống nằm bên trên tấm thảm.
Laurel ngước lên khi nghe thấy tiếng bước chân, nhưng đó là bố cô đang loạng choạng bước xuôi theo hành lang. "Laurel, chuyện gì vậy? Con ổn chứ?"
Chuỗi sự kiện dồn dập đã chôn vùi cuộc sống của cô trong ít nhất hai mươi tư giờ qua buộc cô phải chớp chớp kìm lại những giọt nước mắt. "Không," cô thì thầm. "Không hề ạ."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp