Cánh Tiên ( Số Mệnh) - Tập 4

Chương 4


1 năm

trướctiếp

Mặc dù Laurel đã mở mắt khi chuông báo thức kêu, nhưng tiếng reo đột ngột vang lên lúc trời tờ mờ sáng đủ khiến cô giật mình. Ngày 22 tháng Mười hai. Hằng năm, cô thường giúp bố mẹ ở cửa hàng cả ngày, hoặc trang trí nốt các công đoạn cuối cùng, nghe nhạc Giáng sinh, hay làm vài món ăn ngày lễ. Cô ngờ rằng năm nay sẽ chẳng còn không khí lễ hội như trước.
Bầu trời vẫn còn âm u khi Laurel mở tủ lấy ra một chiếc áo vải tiên-nữ để mặc ngày hôm nay, ngày cô thực sự hoàn thành nhiệm vụ nằm vùng của Avalon. Sau khi khoác lên người chiếc áo chui cổ màu hồng, cô cảm thấy nó giống một lớp áo giáp hơn là lớp vải đơn giản, nhẹ mỏng như sa.
Vừa bước khỏi cửa, Laurel đã bắt gặp một chàng lính canh áo-xanh mà cô không nhận ra – giờ họ ở đây quá đông! – dường như rất muốn ngăn cô lại. "Mặt trời đang lên rồi," Laurel lên tiếng, không đợi anh ta đáp lại. "Và tôi tới chỗ Tamani. Anh có thể kiểm tra tôi sau năm phút nữa. Giờ thì đi đi."
Trước vẻ ngạc nhiên của cô, anh ta thực sự đã làm vậy.
Trong lúc lùi xe xuống đường, Laurel đưa mắt nhìn lên ô cửa sổ mờ tối của bố mẹ. Cô vẫn chưa kể với họ những gì đang diễn ra, nhưng chuyện này không thể kéo dài lâu hơn. "Mọi chuyện sắp kết thúc rồi," cô tự nhủ và hy vọng mình đúng.
Sau một đoạn đường ngắn, Laurel đã gõ cửa căn hộ và đợi ai đó ra mở, chuẩn bị tinh thần trước khả năng Shar sẽ ra đón. Chuyện này cũng chẳng quan trọng vì Shar đang ở trong kia, sau rốt cô vẫn phải đối mặt với anh ta. Nhưng chút nữa vẫn tốt hơn là bây giờ, và Laurel thở phào nhẹ nhõm khi khuôn mặt Tamani xuất hiện sau cánh cửa.
"Mọi thứ ổn chứ?" Laurel thấp giọng hỏi trong lúc lách người bước vào.
"Nếu ý của em là vô sự, thì đúng," Tamani đáp lời, nhìn xuống cô bằng ánh mắt ấm áp mà cô chưa thấy kể từ lúc họ bắt giữ Yuki. Cô băn khoăn liệu Tamani và Chelsea đã nói chuyện gì với nhau, cũng như có cách nào yêu cầu họ kể lại.
"Em đoán thế nghĩa là ổn," Laurel lặp lại, thả ba lô xuống sàn nhà. Tuy nhiên cô biết tất cả đều hy vọng có chuyện gì đó sẽ xảy ra. Từ khi họ giữ Yuki tới giờ, gần tám tiếng đồng hồ đã trôi qua. Khoảng thời gian dường như quá dài đối với một người nổi tiếng không chậm trễ như Klea.
Chelsea đang ngồi trên chiếc ghế gần Tamani, trông có vẻ mệt mỏi trong bộ váy đã nhàu nhưng môi vẫn nở nụ cười. Tamani đã để chiếc nơ cổ ở đâu đó cùng với đôi giày và áo khoác − dẫu vậy, vì Yuki, anh vẫn giữ lại đôi găng tay − áo sơ mi để hở khuy phanh đến nửa ngực. Trông cả hai như vừa trải qua một buổi tiệc tùng thâu đêm thay vì làm nhiệm vụ canh gác.
Tiếng nước chảy vẳng đến bên tai và Laurel nhận ra Shar đang tắm. Sáu tháng vừa qua, hành động trần tục, giống-con-người của vị đội trưởng có thể khiến cô mỉm cười. Giờ, thay vào đó, mỗi khoảnh khắc nhìn về phía cửa phòng Tamani đều làm gia tăng cảm giác căng thẳng trên cổ và đôi vai cô. Làm thế nào để cô có thể đối mặt với Shar lần nữa, khi biết những gì anh ta đã làm với mẹ của cô?
"Anh sẽ ở bên em khi anh ấy trở ra," Tamani nói, hơi thở anh khiến tai cô buồn buồn. Laurel không nhận ra anh đã kề sát tự lúc nào.
Laurel lắc đầu. "Anh cũng cần ngủ một giấc."
"Anh đã chợp mắt đôi chút. Hãy tin anh," Tamani nói, những ngón tay khẽ chạm lên vai cô, "Anh khỏe mà."
"Được rồi," Laurel thì thầm và cảm thấy khá hơn rõ rệt vì biết anh sẽ ở bên mình.
Cả hai quay lại khi Shar xuất hiện từ phòng ngủ với mái tóc vẫn còn ướt. Anh ta khựng lại khi trông thấy Laurel nhưng đã kịp bắt gặp ánh mắt chăm chú của cô trước khi cô đánh mất can đảm và nhìn xuống sàn nhà.
"Có chuyện gì xảy ra trong năm phút qua không?" Shar hỏi, chống tay lên hông và bước vào phòng ngoài.
"Chẳng có gì," Tamani đáp rồi làm theo tư thế của Shar. Thấy Tamani cạnh tranh với người chỉ huy của mình một cách vô thức khiến Laurel phải kiềm lại nụ cười.
Shar quay sang quan sát Yuki bằng biểu hiện trung lập đến kỳ lạ. Laurel không chắc phải hiểu anh ta thế nào. Nhiều lúc anh ta dường như không biểu lộ một chút cảm xúc. Cô biết Shar ẩn giấu nhiều điều hơn thế − Tamani từng kể với cô những câu chuyện khiến cả hai cười rơi nước mắt. Tuy nhiên giờ đây, hình ảnh vị tiên đang quan sát tù nhân của mình − vô cùng tập trung, vô cùng thản nhiên − khiến Laurel phải tự hỏi làm thế nào để mọi người thân thiết được với anh ta.
"Chúng ta phải đợi thêm bao lâu nữa?" Tamani hỏi. "Tôi bắt đầu cho rằng suy nghĩ ban đầu của chúng ta đã đúng, rằng Yuki chỉ là kẻ đánh lạc hướng và Klea để mặc cô ta ngồi đây trong khi thực hiện... bất kỳ điều gì trong kế hoạch của mình."
"Trừ phi kế hoạch của Klea đe dọa tới cánh cổng, hay Laurel, còn không chẳng liên quan tới chúng ta. Chúng ta đã đặt Laurel dưới sự giám sát liên tục của lính canh, và thực tế để đe dọa tới cánh cổng, Klea cần cô ta," Shar nói và chỉ vào Yuki, gần như buộc tội cô. "Vậy cho tới lúc cô ả tới cướp lại Yuki, chúng ta có thể tin rằng cánh cổng vẫn an toàn. An toàn như nó vẫn thế," anh ta bổ sung. "Vị trí của chúng ta là ở đây, tiếp tục công việc đang làm."
"Anh có nghĩ ta nên kể với Jamison không?" Laurel hỏi.
"Không," Tamani và Shar đồng thanh trả lời.
Yuki ngước mắt nhìn họ bằng vẻ mặt tập trung kỳ lạ.
"Tại sao?" Laurel khăng khăng. "Dường như trong số các vị tiên, ông ấy là người nên biết chuyện này."
"Đi với tôi," Shar nói, quay lưng tiến về phía buồng ngủ duy nhất của căn hộ. "Trông chừng Bender vài phút nhé, Tam."
Cổ họng Laurel như siết lại. Cô cảm nhận được lớp vải mềm mại của chiếc găng khi Tamani đan tay vào tay cô.
"Anh sẽ ở cửa nếu điều đó khiến em cảm thấy khá hơn," anh thì thầm.
Tuy nhiên Laurel lắc đầu, cố nén cơn giận hết mức có thể. "Em ổn mà," cô đáp, thật sự đã sẵn sàng. "Anh ta vẫn là Shar như trước nay mà, phải không?"
Tamani gật đầu và siết nhẹ tay cô trước khi buông ra.
"Mình chuẩn bị về đây," Chelsea kiệt sức lên tiếng, trước khi Laurel kịp đi theo Shar.
"Cảm ơn cậu," Laurel nói và ôm cô bạn. "Cửa không khóa đâu." Thêm một lợi ích khi có rất nhiều lính canh quanh nhà là Laurel chẳng bao giờ cần khóa cửa khi ra ngoài. "Cố gắng đừng đánh thức bố mẹ mình nhé. Tin mình đi, cậu không muốn giải thích tất cả những việc này với họ đâu." Laurel nuốt xuống. Việc giải thích tất yếu đó sẽ là nhiệm vụ của cô, sớm thôi.
Chelsea gật đầu, nén một cái ngáp và hướng về phía cửa. Tamani chốt và xích cửa lại sau khi cô ra.
Laurel tiến vào phòng Tamani mà không cần bật đèn. Mặt trời đang mọc lưng chừng đường chân trời, rọi một luồng sáng màu tía xuyên qua khung cửa sổ không che rèm, chiếu sáng căn phòng trống trải, có độc một chiếc ghế gỗ chất nhiều quần áo bên trên, kê bên cạnh chiếc giường đôi đang phủ tấm chăn nhăn nhúm. Laurel quan sát chăm chú, đó là giường của Tamani. Thật kỳ lạ vì đây là lần đầu tiên cô trông thấy nó. Cũng là lần đầu tiên cô vào phòng anh.
"Làm ơn đóng cửa lại."
Laurel làm theo và bắt gặp ánh mắt của Tamani trong chốc lát trước khi cánh cửa khép lại giữa họ.
"Chúng ta không thể kể cho các lính canh khác những gì ta biết về Yuki, và càng không thể tới chỗ Jamison," Shar nói. Anh đứng sát bên cô, hai cánh tay bắt chéo trước ngực và giọng nói chỉ đủ để cô nghe thấy. "Vì nhiều lý do nhưng nguyên nhân chính là chúng ta không thể mạo hiểm đi tới bất kỳ nơi nào gần cánh cổng. Thứ duy nhất chắn giữa Yuki và Avalon là cô ta không biết địa điểm chính xác. Ngay khi cô ta biết được điều đó, mọi việc sẽ kết thúc."
"Nhưng Klea đã bắt tay với Barnes. Chắc chắn là thế. Cô ta chắc hẳn đã biết mảnh đất ở đâu."
"Không quan trọng," Shar cộc cằn đáp. "Trừ phi chặt toàn bộ cánh rừng, cách duy nhất để cô ả và Yuki bước qua cánh cổng là biết chính xác địa điểm và cách thức ngụy trang của nó."
"Chúng ta có thể cử ai đó đi. Aaron, hay Silve, hoặc..."
"Và nếu họ bị theo đuôi? Đây có thể là lý do Klea kéo dài thời gian giải cứu yếu nhân của cô ta. Có thể cô ả đang đợi chúng ta kêu gọi sự giúp đỡ."
"Vậy nếu cô ta chẳng bao giờ xuất hiện nữa thì sao?" Laurel đáp trả. "Chúng ta không thể giữ Yuki bị trói trên ghế mãi mãi, Shar!"
Shar lùi lại.
"Xin lỗi," Laurel lẩm bẩm. Cô không định nói quá gay gắt.
"Không, không sao," Shar đáp, vẻ sửng sốt. "Cô nói đúng. Nhưng chuyện đó không quan trọng. Theo ý tôi, cách duy nhất để kết thúc tốt đẹp chuyện này là giữ Yuki tránh xa cánh cổng hết mức có thể."
"Vậy chúng ta sẽ chỉ ngồi quanh đây thôi?"
"Chúng ta đã tới ngã ba đường rồi. Ngay lúc này, tất cả những gì ta có là một tiên Mùa Đông cùng vô số mối nghi ngờ hiển hiện. Nếu chúng ta tới Avalon. Rõ ràng Klea không biết chỗ cánh cổng và chúng ta có thể dẫn cô ta tới đó. Nếu biết được, cô ả sẽ đặt bẫy trên đường. Dù cách nào, chúng ta cũng mất nhiều hơn được. Và thậm chí nếu ta làm vậy để Avalon an toàn, sau đó sẽ thế nào? Cô sẽ cảm thấy ra sao nếu Nữ hoàng Marion yêu cầu hành hình Yuki?"
Laurel nuốt xuống.
"Dù tin hay không thì đó là điều tốt nhất ta có thể hy vọng," Shar nói dứt khoát. "Lựa chọn khác của chúng ta là đợi ở đây," anh tiếp tục. "Vòng tròn sẽ giữ chân cô ta chừng nào chưa bị phá vỡ, nhưng chớ bất cẩn vì đó là một thứ rất mỏng manh. Chỉ một sai sót nhỏ, Yuki sẽ tấn công tất cả chúng ta. Cách duy nhất để đảm bảo an toàn là đâm chết Yuki ngay lập tức."
"Cái gì? Không!" Laurel không thể giấu nỗi kinh hoàng trong giọng nói.
"Cô bắt đầu hiểu ra vấn đề đấy," Shar nói bằng giọng nhẹ nhàng hơn. "Yuki rõ ràng rất nguy hiểm, nhưng tôi nghĩ cô ta chưa làm gì đáng chết. Vẫn chưa. Tuy nhiên ta nghĩ gì không quan trọng, đến lúc nào đó, mọi chuyện sẽ đổ xuống đầu chúng ta, hoặc cô ta. Hy vọng duy nhất ta có là Klea thực sự cần Yuki và sẽ tới giải cứu cô ta. Nếu chúng ta có thể kéo dài đủ lâu – nếu ta có thể tìm cách vô hiệu hóa Klea tại đây..."
"Rồi chúng ta giải quyết được các mối lo, cánh cổng an toàn và không ai phải chết," Laurel tiếp lời bằng giọng đều đều. Cô không thích kế hoạch này nhưng chẳng có ý kiến khác khả quan hơn. Họ chỉ có ba vị tiên và hai người thường cố gắng chống lại Klea cùng bất kỳ lực lượng nào cô ta đang sở hữu trong tay
 Họ sẽ đối mặt với thứ gì? Một tá quỷ khổng lồ? Một trăm tên? Hay nhiều tiên hơn nữa?
"Giờ cô đã hiểu chưa?"
Laurel gật đầu, nửa muốn nửa không. Cô phải miễn cưỡng chấp nhận rằng kế hoạch của Shar, rất có khả năng, là thứ tốt nhất. Vào lúc này. Không nói lời nào, cô quay người bước ra khỏi phòng, Shar nối gót sau lưng.
"Vậy... phải làm gì?" Cô vừa hỏi, vừa quan sát quanh căn hộ và cố gắng không nhìn về phía Yuki.
"Chúng ta chỉ ngồi. Hoặc đứng. Tùy em," Tamani đáp."Shar và anh quan sát cửa ra vào cùng cửa sổ. Anh cố gắng hỏi cô ta nhưng thường chẳng đi đến đâu." Anh nhún vai, dường như nhắm tới Shar nhiều hơn Laurel. "Nói thật, việc này khá buồn chán."
Yuki khịt mũi, nhưng chẳng ai nhận thấy.
Một tiếng ding! phát ra từ phòng ngủ Tamani, tiếp theo đó là tiếng lầm bầm cảm thán của Shar.
"Quỷ quái, sương-giá-tai-hại..."
Laurel mỉm cười tự mãn; Shar ghét cay ghét đắng điện thoại di động, và mỗi lần nó biến mất, anh ta đều nguyền rủa. Khá sáng tạo, phần lớn là vậy. Những tiếng phàn nàn u ám biến mất trong phòng ngủ, khi Shar đi lấy "vật rẻ tiền của loài người" từ nơi anh ta để nó thất-lạc-một-cách-có-chủ-đích.
Một tiếng gõ cửa vang lên và Tamani chạy tới. "Chắc Chelsea lại quên chìa khóa rồi."
Shar bước ra từ phòng ngủ cùng chiếc điện thoại của mình. "Nó ghi tên Silve. 'Hai văn bản' nghĩa là gì?"
Tamani nhòm qua mắt cửa.
"Có nghĩa anh có hai tin nhắn..." Laurel lên tiếng.
Nhưng đôi mắt mở lớn của Shar dán chặt vào khung cửa sổ phía sau căn hộ. "Đừng!" Anh hét lên, quay sang Tamani.
Sau một tiếng súng, cánh cửa nổ tung.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp