Cánh Tiên ( Số Mệnh) - Tập 4

Chương 6


1 năm

trướctiếp

Tựa như nước vỡ bờ, đầu tiên chỉ nhỏ giọt, sau rồi tuôn trào, Laurel thấy mình chật vật lựa từng lời để giải thích mọi điều với bố mẹ, bao gồm cả những việc từ tuần trước mà cô đã tránh kể. Từ ngữ càng khó khăn hơn khi cô giải thích cách Klea tấn công và rằng Shar vẫn đang gặp nguy hiểm, cuối cùng khi đã kể xong, Laurel cảm thấy thanh thản và trống rỗng, ngoại trừ ký ức âm ỉ về một điều mà cô không bao giờ để bố mẹ biết được.
"Con... con không biết làm thế nào để kể với bố mẹ sớm hơn."
"Một tiên Mùa Đông sao?" Bố cô hỏi.
Laurel gật đầu.
"Dạng tiên có thể làm khá nhiều thứ phải không?"
Cô dụi mắt. "Bố không biết hết được đâu."
Mẹ cô liếc qua Tamani, anh chàng vẫn ngồi yên lặng trong khi Laurel giải thích. "Con gái tôi đang gặp nguy hiểm sao?"
"Cháu không biết nữa," Tamani thừa nhận. "Mặc dù là một tiên Mùa Đông nhưng cháu không nghĩ Yuki là mối đe dọa cá nhân với Laurel. Tuy nhiên, Klea lại là chuyện khác. Cô ta làm những việc không hề được cho phép tại Avalon, và chúng cháu vẫn chưa biết mục đích cuối cùng của cô ta là gì."
"Thật tệ, bố mẹ đã không đánh vào đầu Klea và kéo cô ả ra khỏi nhà vào tháng trước," bố của Laurel lên tiếng nhưng chỉ có phân nửa đùa cợt.
"Bố mẹ có cần đưa con lánh đi đâu không, Laurel?" Mẹ cô hỏi.
"Ý mẹ là gì?"
"Nếu bố mẹ đưa con đi xa, liệu có an toàn hơn không? Cả nhà có thể thu xếp đi ngay trong vòng một tiếng." Bà đã đứng dậy và nhìn chằm chằm xuống Laurel với vẻ bảo vệ mãnh liệt khiến Laurel vừa muốn cười, vừa muốn khóc.
"Con không thể bỏ đi như vậy được," Laurel nhẹ nhàng nói. "Đây là trách nhiệm của con. Nếu Klea muốn hãm hại con thì cô ta đã có vô số cơ hội. Con không nghĩ cô ta muốn điều đó ở con."
"Vậy cô ả muốn gì?"
Laurel nhún vai. "Mảnh đất, chắc là thế. Cánh cổng tới Avalon. Như Tamani nói, tụi con cũng không biết nữa."
"Và chúng cháu sẽ chẳng biết gì hơn cho tới lúc Shar quay lại," Tamani thêm vào.
Laurel chú ý tới hai nắm tay siết chặt của Tamani và đặt tay mình lên cánh tay anh. "Shar sẽ quay lại thôi," cô dịu dàng an ủi, hy vọng mình nói nghe chắc chắn hơn điều đang cảm thấy.
"Nghe này," Tamani khẽ đáp và không nhìn vào cô, "có lẽ mẹ em nói đúng. Chúng ta đã kết thúc mọi việc có thể làm ở đây. Jamison yêu cầu anh tìm ra gốc rễ vấn đề về bọn quỷ khổng lồ. Klea mang bọn quỷ tới giải cứu Yuki. Anh nghĩ chừng đó đủ minh chứng rằng gốc rễ bắt nguồn từ cô ta, vì thế, nhiệm vụ đã hoàn thành. Phần còn lại là việc của Aaron và Shar, nhưng nếu họ không... thành công..." Tamani thoáng ngập ngừng, và Laurel hiểu anh đang tưởng tượng đến trường hợp tệ nhất. "Có lẽ em nên đi."
Laurel đã lắc đầu. "Với tất cả những lính gác ngoài rừng kia, không nơi nào an toàn hơn ở đây." Cô quay sang mẹ. "Con biết mẹ muốn bảo vệ con. Nhưng con có việc phải làm và có hàng nghìn các vị tiên tại Avalon phụ thuộc vào con để gìn giữ an toàn cho thế giới của họ. Nếu Shar và Aaron không thể ngăn cản Klea – nếu có việc gì con có thể làm, con phải ở đây để thực hiện nó. Con không thể chạy trốn. Con chỉ..."
Mẹ Laurel mỉm cười với cô, đôi mắt bà long lanh ngấn nước.
Laurel nhún vai bất lực. "Con chỉ muốn giúp."
"Chúng ta sẽ không bàn chuyện ra đi nữa, được chứ?" Bố cô hỏi.
Cô lắc đầu, sợ rằng giọng nói run rẩy của mình sẽ tiếp thêm cho bố lý do cố gắng thuyết phục cô.
"Có lẽ hai cô chú nên đi mà không có Laurel," Tamani đề nghị. "Cháu nghĩ Klea không có hứng thú với cô chú, nhưng ít nhất Laurel cũng biết cả hai đang an toàn."
Mẹ của cô quay sang nhìn con gái mình. "Nếu Laurel ở lại thì chúng tôi cũng vậy."
Tamani gật đầu.
Bố cô đứng dậy và thở dài. "Bố đi tắm đây. Gột rửa đầu óc. Sau đó chúng ta có thể lên kế hoạch."
"Con phải gọi David," Laurel vừa nói, vừa với lấy máy điện thoại trong lúc bố cô lê bước lên lầu.
"Tại sao lúc nào cũng phải kéo David theo nhỉ?" Tamani lẩm bẩm, chuẩn bị đi tới đi lui.
"Bởi vì anh ấy nghĩ sắp tới ca trực của mình," Laurel nhấn mạnh, rồi quay số của David trong khi Tamani lôi ra chiếc di động của mình.
"Cậu ta có iPhone sao?" Mẹ cô thì thầm, khi hồi chuông thứ hai reo bên tai Laurel.
Laurel gật đầu. "Con đang góp nhặt chút lý lẽ thú vị cho lần thảo luận sau về việc con sở hữu điện thoại."
Mẹ cô im lặng trong vài giây, cùng lúc đó Laurel nghe thấy tiếng hòm thư thoại của David. "Họ có cung cấp... dịch vụ sao? Ở Avalon ư?"
Bà hỏi.
Laurel nhún vai rồi để lại một lời nhắn ngắn cho David hãy gọi cô ngay khi anh thức giấc. Cô đã nghĩ tới việc gọi vào điện thoại bàn, nhưng không muốn đánh thức mẹ của anh. Bây giờ mới bảy giờ sáng. Cô sẽ phải chờ đợi.
Giống như tất cả mọi người khác.
Tamani đút tay trong túi và đi tới đi lui phòng bếp cho tới khi Laurel nghĩ mình muốn hét lên.
"Cậu có muốn một tách trà không, Tamani?" Rốt cuộc mẹ cô cũng lên tiếng, giọng nói thoảng chút khó chịu. Sốt ruột đi lại không phải là thói quen trong gia đình Sewell. "Hoặc có thể cậu muốn... làm sạch một chút?"
"Làm sạch...?" Tamani nhắc lại, hơi chút ngạc nhiên. Anh nhìn xuống chiếc áo đã rách lả tả và những vết trầy xước trên hai tay, chúng không còn rỉ ra nhưng vẫn lóng lánh nhựa cây. "Có lẽ đó là một ý hay," anh ngập ngừng nói.
"Và thêm chút thức ăn nữa chứ?" Laurel gợi ý. "Dựa trên sự thay đổi trong hàng loạt những việc vừa qua, em nghĩ nên đưa thức ăn xanh trở lại thực đơn," cô thêm vào, ép mình bật cười. Tamani đã tránh các loại thức ăn ưa thích để tóc và mắt thành màu rễ cây, tuy nhiên Laurel cho rằng việc này không quan trọng. Nghĩ lại, cô thấy việc đó thực sự vô nghĩa – Yuki luôn biết anh là ai.
Tamani gật đầu nhát gừng. "Phải. Cảm ơn. Bông cải xanh nhé, nếu em có."
"Cô sẽ lên nhà tìm cho cháu cái áo phông," mẹ của Laurel lên tiếng rồi quay người đi theo chồng.
"Cảm ơn cô ạ," Tamani thì thầm, dù mắt anh lại nhìn vào điện thoại lần nữa. Laurel có thể cảm nhận được anh đang rất mong nó đổ chuông.
Laurel lẳng lặng lấy dao cắt phần thân bông cải xanh mà cô lấy được trong tủ lạnh.
Tamani khẽ quay đầu, lắng nghe tiếng bước chân của mẹ cô khi bà đi lên cầu thang rồi bước vào phòng mình. Sau đó, anh dường như ngồi sụp xuống ghế đẩu, luồn tay qua mái tóc và rên khe khẽ.
Laurel xếp vài bông cải xanh lên đĩa và đưa qua, nhưng anh chỉ nhận bằng một tay, tay còn lại cầm lấy bàn tay cô, ánh mắt chằm chằm của anh khiến cô nín thở. Tamani chầm chậm chuyển chiếc đĩa thủy tinh lên bàn và kéo cô lại gần.
Laurel thu mình nép vào ngực anh, túm lấy những gì còn lại của chiếc áo. Hai bàn tay anh lùa vào tóc cô, rồi choàng quanh eo, những ngón tay ấn vào lưng cô một cách đau đớn.
"Thành thực mà nói anh nghĩ việc đó có thể đã kết thúc," anh thì thầm bên tai cô bằng giọng bối rối. Khi môi anh đặt lên cổ, lên hai má và đôi hàng mi của cô, Laurel không hề đẩy ra. Thậm chí khi anh tìm đến môi cô, điên cuồng và lấn sâu, cô đã đáp trả nụ hôn đó cũng bằng ngọn lửa đam mê nóng bỏng. Không phải tới khoảnh khắc cảm nhận được nỗi tuyệt vọng cuộn trào trong nụ hôn của anh, cô mới nhận ra họ đã thoát chết trong gang tấc. Từ lần anh bị Barnes bắn, Laurel mới chứng kiến Tamani thất bại trong một trận chiến thế này, và cô níu sát anh, run rẩy trước cảm giác nhẹ nhõm sau nỗi sợ mà cô thậm chí còn không biết mình đang nhận thấy.
Những ngón tay của Laurel cọ lên vết rách trên má Tamani, đẩy lui hơi thở hổn hển vì đau đớn của anh bằng đôi môi mình. Tuy nhiên anh không giật ra. Trái lại, Tamani kéo cô vào gần sát hơn. Cô ước rằng họ có nhiều thời gian hơn, để đánh mất mình trong nụ hôn của anh, để quên đi việc Shar vẫn ở đâu đó ngoài kia, chiến đấu vì cuộc sống của họ.
Cuối cùng anh dừng lại và áp trán mình lên trán cô. "Cảm ơn em," anh dịu dàng nói. "Chỉ là anh... anh cần em một lúc."
Laurel đan tay mình vào tay anh. "Em nghĩ mình cũng cần anh."
Tamani nhìn vào mắt Laurel và đưa ngón tay cái vuốt ve khuôn mặt cô. Nỗi tuyệt vọng dần biến mất, giờ anh đã dịu dàng và điềm tĩnh trở lại. Môi anh ngập ngừng cọ lên môi cô, như những ngón tay anh vẫn thường làm. Laurel rướn tới trước để được nhận nhiều hơn. Muốn cho anh biết cô trông chờ thêm nữa. Cô không nghe tiếng bước chân của mẹ mình, tiếng động cho thấy Chelsea đang rời khỏi phòng, không nghe mọi thứ đang diễn ra ngoại trừ âm thanh khe khẽ từ hơi thở của Tamani trên má cô.
Chỉ khi tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, Laurel mới tập trung trở lại. Đến hồi chuông thứ hai, cô cố gắng nắm bắt nhịp thở của mình. "David đấy," cô thì thầm.
Tamani vuốt ve bờ môi dưới của cô rồi buông tay và quay trở về bên đĩa bông cải xanh trong khi Laurel nhấc ống nghe.
"Laurel!" David nói giọng ngái ngủ. "Em đang ở nhà. Em đã ngủ nướng à? Có cần anh ghé qua đó và thay ca cho em không?" Cô nghe thấy tiếng anh mò mẫm xung quanh, chắc hẳn đang mặc vào quần bò và áo phông, sẵn sàng lao đi.
"Không. Không, chuyện này còn tồi tệ hơn thế," Laurel bình thản. Tất cả những âm thanh sột soạt trên đường dây tạm dừng khi cô thuật lại chuyện đã xảy ra.
"Anh sẽ tới ngay."
"Em nghĩ trong nhà này đã có đủ người căng thẳng rồi," Laurel phản đối.
"Chà, anh không thể chỉ ngồi nhà và chờ đợi. Anh... anh sẽ cảm thấy khá hơn nếu ở đó, chỉ đề phòng thôi. Được chứ?"
Laurel nén thở dài. Cô biết chính xác anh đang cảm thấy ra sao và nếu đổi lại vị trí của nhau, cô cũng sẽ làm điều tương tự. "Được rồi," cô nói. "Nhưng anh tự mình vào nhà đấy. Đừng gõ cửa, nhấn chuông hay làm gì khác. Chelsea vẫn đang ngủ và cô ấy thực sự cần nghỉ ngơi."
"Anh biết rồi. Laurel này? Cảm ơn em."
Laurel dập máy và quay sang Tamani. "Anh ấy đang tới."
Tamani gật đầu, nuốt một miệng đầy rau. "Anh lường trước được việc đó."
"Ai đang tới vậy?" Mẹ Laurel hỏi từ lưng chừng cầu thang.
"David ạ."
Mẹ cô thở dài, có phần thích thú khi tung một chiếc áo phông màu xám cho Tamani. "Nói thật, tôi không biết đám con trai kể gì với mẹ của chúng."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp