Cánh Tiên ( Số Mệnh) - Tập 4

Chương 3


1 năm

trướctiếp

"Vậy anh chỉ ngồi đây sao?" Chelsea hỏi Tamani bằng giọng ngái ngủ trong lúc kiềm chế một cơn ngáp.
Căn hộ tối đen và yên tĩnh. Shar đã tranh thủ tựa lưng vào tường để chợp mắt đôi chút. Chỉ còn Tamani ngồi trò chuyện khe khẽ cùng Chelsea, cô ấy đã khăng khăng nhận ca trực đầu tiên.
"Phần lớn thời gian," Tamani đáp lời. "Cô có thể ngủ một lúc nếu muốn, tấm thảm khá mềm mại. Thật ngại quá, đồ đạc..."
"Không có gì hết?" Chelsea nói, ngồi thẳng dậy trên chiếc ghế gỗ đơn điệu thường không được dùng tới bên cạnh bàn ăn. "Không sao đâu. Tôi không mệt, chỉ hơi buồn chán thôi." Cô khựng lại rồi vươn người tới gần Tamani. "Cô ta chưa từng mở miệng sao?"
"Được, tôi nói," Yuki rít lên trước khi Tamani kịp trả lời. "Chẳng phải cô chưa từng nghe tôi nói chuyện cả triệu lần trước kia. Hãy nhớ lại hồi chúng ta đến trường cùng nhau? Tôi biết tuần vừa qua giống như đã cách đây hàng thế kỷ, nhưng tôi tin con người như cô ít nhất cũng nhớ lại được đến lúc đó."
Chelsea vẫn há hốc nghe Yuki nói, rồi cô khép miệng lại trước khi lẩm bẩm, "Được rồi, xinnn lỗi!"
"Không cần cảm thấy có lỗi với tôi," Yuki nói, nhấp nhổm trên ghế. "Tôi chỉ mắc kẹt ở chỗ này tệ nhất là vài ngày. Nhưng các người sẽ mắc kẹt suốt phần đời còn lại."
"Ý cô là gì?" Chelsea hỏi và gần như quay hẳn người về phía Yuki.
"Đừng nghe lời cô ta," Tamani cảnh báo. "Cô ta chỉ muốn gây kích động."
"Chelsea Harrison," Yuki tiếp tục nói, phớt lờ Tamani. "Suốt đời là kẻ thứ ba. Luôn đến rất gần thứ cô khao khát nhưng chẳng bao giờ có được."
"Thực tình," Tamani nói, di chuyển đến giữa Chelsea và Yuki. "Cô ấy chẳng có gì để nói với cô đâu." Anh không thể ngăn lại cảm giác muốn che chở. Trong mấy tháng qua, cô gái loài người này đã trở thành một trong những mối quan tâm của anh, và Tamani không muốn cô bị tổn thương bởi bất kỳ lời nói nào Yuki sắp thốt ra.
"Cô thực sự nghĩ mình có thể cạnh tranh sao?"
Nhưng tính tò mò của Chelsea cũng khét tiếng chẳng kém gì tính trung thực trong cô nàng nên cô vươn người tới trước để nhìn thấy Yuki. "Cạnh tranh với ai?"
"Hiển nhiên là Laurel. Vấn đề thực sự là, cô ta không cần chọn David – mà cô ta sẽ làm vậy," Yuki nói thêm, rõ ràng để nhằm tới Tamani. "Nhưng ngay cả khi cô ta làm vậy thì cô vẫn là kẻ thua cuộc. Nếu mọi việc diễn ra như cô hằng mơ tưởng. Laurel rời bỏ David, rồi một ngày anh ta nhìn quanh và nhận ra, lần đầu tiên, rằng cô vẫn luôn ở bên, chờ đợi được chú ý đến."
Khuôn mặt Chelsea bừng đỏ nhưng mắt không hề rời Yuki.
"Bỗng nhiên cô trở thành tất cả những gì mà anh ta chẳng hề biết rằng mình luôn khao khát. Anh ta say đắm cô và sẵn sàng tới bất cứ trường đại học nào mà cô muốn, thật bất hạnh cho cậu bạn trai dễ tổn thương kia."
"Ai nói với..."
"Cô tới Harvard, cả hai đi cùng nhau, thậm chí còn có thể kết hôn nữa. Nhưng," cô ta vừa nói, vừa vươn người tới xa hết mức có thể, "Laurel sẽ luôn luôn ở đó, thẳm sâu trong ký ức của anh ta. Tất cả những việc mà họ đã từng trải qua, những kế hoạch họ cùng nhau tạo dựng. Cô ả xinh đẹp hơn cô, kỳ diệu hơn cô, đơn giản là tốt hơn cô nhiều mặt. Hãy nhìn thẳng vào vấn đề, cô chẳng có hy vọng trở thành thứ gì ngoài một sự thay thế. Và cô sẽ phải sống một cuộc đời mà luôn biết rằng, nếu được quyết định, David sẽ chẳng bao giờ chọn ở bên cô. Laurel thắng."
Hơi thở của Chelsea trở nên rối loạn. Cô đứng dậy, lảng tránh ánh mắt của Tamani. "Tôi... tôi muốn uống nước."
Tamani quan sát cô đi vào bếp, cho tới khi khuất tầm nhìn. Anh nghe thấy tiếng vòi nước chảy − chảy mãi. Và chảy thêm một lúc, lâu hơn thời gian cần thiết để đổ đầy cốc. Sau đúng một phút, anh đứng dậy trừng mắt giận dữ nhìn Yuki đang mỉm cười tự mãn.
Shar ngẩng đầu khi nghe thấy tiếng bước chân của Tamani. Tuy nhiên Tamani đã ra hiệu quay lại ngay.
Vừa giữ Yuki trong tầm mắt, Tamani vừa theo chân Chelsea vào bếp, cô đứng đó, không quay mặt lại, hai tay đặt trên vòi nước. Không có cái cốc nào ở đó.
"Cô ổn chứ?" Tamani khẽ hỏi, giọng anh chỉ lớn hơn tiếng nước chảy một chút.
Chelsea hất đầu lên. "Vâng, tôi..." Cô ra hiệu bâng quơ. "Tôi không tìm được cái cốc nào."
Tamani mở tủ bếp ngay phía trên và lấy ra một chiếc, đưa cô mà không nói lời nào. Cô lấy đầy cốc và định đưa tay khóa vòi nước nhưng Tamani đã ngăn lại. "Để mặc nó. Cô ta khó có thể nghe thấy chúng ta nói."
Chelsea nhìn xuống dòng nước đang chảy – chắc hẳn đang đấu tranh với mong muốn tránh lãng phí chúng – và gật đầu, buông tay. Tamani bước lại gần hơn, bông hoa của Yuki giờ chỉ vừa nằm trong khóe mắt.
"Cô ta đã sai rồi," anh nói một cách chân thành. "Cô ta khiến mọi điều nói ra nghe như thể sự thật, chúng chỉ gây rắc rối chứ không đúng chút nào đâu."
"Không, đó hoàn toàn là sự thật," Chelsea bất ngờ thừa nhận. "Laurel có rất nhiều điều mà tôi chẳng thể đạt được. Tôi chưa bao giờ nghĩ về việc cậu ấy có thể tác động lên David lâu như thế. Nhưng nó sẽ như vậy. Yuki đã nói đúng."
"Cô không thể nghĩ theo hướng đó. Laurel khác xa cô, nhưng bản thân cô đã là một điều rất đáng kinh ngạc rồi," Tamani nói, hoàn toàn bất ngờ bởi mình hoàn toàn có ngụ ý như vậy. Anh ngập ngừng rồi cười ngoác tới mang tai. "Cô vui tính hơn Laurel nhiều."
"Ồ, tốt," Chelsea đáp lại khô khan. "Hẳn là vài câu nói đùa đúng lúc có thể mang trái tim David đến với tôi mãi mãi."
"Ý của tôi không phải vậy," Tamani nói. "Nghe này, nghiêm túc đấy, cô không thể so sánh bản thân với một nàng tiên. Chúng tôi là thực vật. Sự cân xứng hoàn hảo của chúng tôi đôi lúc là ước mơ của con người. Nên xét vẻ bên ngoài, phải, trông Laurel rất khác với cô. Nhưng điều đó chẳng làm cô ấy trở nên tuyệt vời hơn, mà nói thật, tôi không nghĩ ban đầu David nhìn thấy điều đó ở cô ấy."
"Vậy tính cách của cô ấy cũng tốt hơn?" Chelsea lầm bầm.
Bây giờ cô ấy đang rối trí có nhận thức. "Không, nghe này, tôi chỉ muốn cô hiểu điều không đúng trong lời Yuki nói. Tại Avalon, mọi người đều có sự cân xứng như Laurel và tôi. Chúng tôi có hàng tá những... người đẹp, tôi đoán vậy, nên chẳng có gì đặc biệt về vẻ bề ngoài của Laurel cả. Thậm chí cô ấy còn có một người bạn ở Học viện trông chẳng khác gì hình ảnh trong gương của Laurel. Nếu bằng cách nào đó David gặp được Katya, hay một tiên nữ nào khác xinh đẹp hơn thế, cô có nghĩ anh ta sẽ ngừng yêu Laurel không?"
"Tôi phải nói rằng, anh thực sự rất tệ trong việc này," Chelsea càu nhàu.
"Xin lỗi." Tamani nhăn nhó. "Tôi không có ý nói bóng gió việc anh ta sẽ chẳng bao giờ ngừng..."
Chelsea khẽ cắt ngang lời anh bằng một âm thanh đáng thương. "Được rồi, tôi biết anh đang cố gắng diễn đạt điều gì. Thực ra, anh không cần cố gắng thuyết phục mọi người rằng Laurel chẳng có gì đặc biệt. Tôi không tin, và anh cũng vậy. Thực ra việc anh đánh cắp cô ấy mới tạo ra hy vọng duy nhất cho tôi có cơ hội ở bên David trong tương lai, tôi mong anh đừng làm vậy."
"Không, đó không phải là tất cả." Tamani thoáng dừng lại, suy nghĩ. "Laurel đã đi từ rất lâu rồi, Chelsea ạ. Và cho dù cô ấy mãi mãi là tình yêu của đời tôi thì tôi cũng từng nhìn ngó những cô gái khác trong quá khứ." Anh chợt cảm thấy ngớ ngẩn khi thú nhận chuyện này. "Từng có một tiên nữ vô cùng xinh đẹp, tôi... đã khiêu vũ cùng cô ấy đôi lần trong dịp lễ hội. Cũng lâu rồi tôi không trông thấy cô ấy, nhưng tôi đã nói rồi, kể từ lúc có thể thực sự ở bên Laurel – được tìm hiểu cô ấy một lần nữa – tôi chưa từng nghĩ tới tiên nữ nào khác. Nghiêm túc đấy," anh đế thêm cùng một nụ cười trong lúc Chelsea nhướn mày. "Tôi hiếm khi nhớ đến tiên nữ kia tới mức để tình cảm trỗi dậy. Tôi yêu Laurel, vậy nên cô ấy trở thành tiên nữ tuyệt vời nhất thế gian đối với tôi, và không ai khác có thể sánh được."
"Phải, tôi nghĩ chúng ta cùng đồng tình rằng Laurel rất tuyệt vời," Chelsea lè nhè nói. "Tôi cũng nghĩ vậy. Vấn đề là ở đó."
"Không, tôi... Hãy tạm quên Laurel đi. Chỉ nghe những gì tôi đang nói thôi. Tôi không biết liệu David có bao giờ yêu cô hay không. Nhưng nếu anh ấy yêu, thực sự yêu cô, thì những người khác có xinh đẹp hay thú vị tới mức nào cũng không phải là vấn đề. Nếu anh ấy thực sự yêu cô, cô không thể là kẻ thua thiệt. Bởi anh ta sẽ chẳng thấy ai có thể so sánh với cô."
Chelsea ngước nhìn anh bằng đôi mắt lớn màu khói, ánh mắt khẩn thiết mong rằng từng lời anh nói sẽ là sự thật. "Vậy nếu yêu tôi, anh thực sự sẽ quên Laurel sao?"
Tamani thở dài. "Chắc chắn rồi, điều đó có thể xảy ra nếu tôi yêu ai khác ngoài Laurel. Dẫu vậy, tôi không nghĩ có khả năng này."
"Cô ấy kháng cự anh bằng cách nào?" Chelsea hỏi, nhưng nụ cười đã quay lại trên môi.
Tamani nhún vai. "Tôi ước mình biết được. Còn David làm thế nào để kìm nén trước cô?"
Chelsea bật cười và lần này bầu không khí căng thẳng lấp đầy căn bếp nhỏ bị xua tan.
"Tôi mong cô sẽ thành công," Tamani nghiêm túc nói.
"Anh thật vị tha làm sao," Chelsea đảo mắt.
"Không, thật mà," Tamani nói, đặt một bàn tay lên cánh tay Chelsea và để yên đó tới khi cô ngước nhìn anh. "Gạt những mong ước cá nhân của tôi sang bên, tôi biết khao khát một người có cảm giác thế nào. Tôi cũng hiểu nỗi đau mà nó có thể đem tới." Anh dừng lời rồi thì thầm. "Tôi ước cả hai chúng ta đều thành công." Khi họ cùng bước ra khỏi căn bếp, anh nhoẻn cười với cô. "Sự thật là điều đó phụ thuộc vào người khác, và chỉ xảy ra nhờ một tai nạn hạnh phúc thôi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp