Cánh Tiên ( Số Mệnh) - Tập 4

Chương 2


1 năm

trướctiếp

Laurel nhìn theo ánh mắt Yuki về phía Shar, anh vẫn đứng yên như một pho tượng, mặt không đổi sắc.
Đây không thể là sự thật. Không thể nào. Không phải Shar, người bảo vệ luôn âm thầm dõi theo cô kể từ ngày đầu tiên cô rời khỏi Avalon.
Vậy tại sao anh ấy không phủ nhận?
"Nói với chị ta đi," Yuki lên tiếng, rướn người tới trước. "Kể về việc ngươi đã làm gì với mẹ chị ta."
"Shar," Laurel khẽ van nài. Cô muốn nghe chính anh nói đây không phải sự thật. Cô cần anh bác bỏ điều này. "Làm ơn."
"Việc đó là cần thiết," cuối cùng Shar cũng đáp lại. "Chúng tôi không chọn họ. Chỉ đơn giản là họ sống tại đó. Kế hoạch phải được thực hiện, Laurel. Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác."
"Luôn có lựa chọn khác," Laurel lẩm bẩm, miệng cô đột nhiên khô khốc, quai hàm run lên giận dữ. Shar đã đầu độc mẹ cô. Chính Shar, người dõi theo cô còn lâu hơn cả Tamani, đã đầu độc mẹ cô.
"Tôi có một tổ ấm và gia đình phải bảo vệ. Và tôi sẽ làm bất cứ việc gì cần thiết để giữ gìn sự an toàn của Avalon."
Laurel bừng bừng tức giận. "Nhưng anh không nhất thiết..."
"Phải, chính tôi đã thực hiện việc đó," Shar tuyên bố. "Tôi phải làm rất nhiều việc mà bản thân mình không muốn, Laurel. Cô nghĩ tôi muốn làm hại bố mẹ cô? Muốn cô quên đi mọi thứ sao? Tôi thực hiện những mệnh lệnh được truyền tới. Đó là lý do tôi quan sát cô mỗi ngày, trước cả khi Tamani tới, là lý do tôi nắm rõ mọi thứ cần biết về cô. Chiếc bát gia truyền mà cô đã làm vỡ và nói dối về nó. Chú chó cô chôn bên ngoài cửa sổ phòng mình, bởi cô không thể chịu đựng việc nó đã đi xa. Hay lần cô ở cùng Tamani ngoài căn nhà gỗ hồi tháng Mười."
"Shar," Tamani cảnh cáo.
"Tôi đã cố gắng tạo không gian hết mức có thể," Shar khẽ nói, giọng anh thoáng chút hối hận. Tuy nhiên lời xin lỗi nhỏ nhoi đó không trực tiếp hướng tới Tamani, cũng như Laurel; cơn giận tê tái đột nhiên dập tắt niềm thôi thúc mãnh liệt được lao ngang qua căn phòng và tát vào mặt Shar.
Nụ cười trên gương mặt Yuki nhạt dần. "Đây là liên minh của chị sao, Laurel? Có thể không phải lúc nào tôi cũng thành thật với chị, nhưng tôi nghĩ chị tốt đẹp hơn đám quái vật này." Cô ta nhìn xuống vòng tròn muối quanh chiếc ghế. "Chị chỉ cần hất nhẹ chân và tôi có thể chấm dứt chuyện này ngay. Tôi sẽ đưa chị theo và chỉ cho chị thấy Avalon đã thối rữa thế nào. Rồi chị có thể giúp tôi đưa nó đi đúng hướng."
Laurel nhìn chằm chằm vòng tròn muối. Một phần trong cô muốn phá bỏ nó, chỉ để nhắm vào Shar. "Làm thế nào cô biết chuyện về Avalon?"
"Điều đó quan trọng sao?" Yuki hỏi, nét mặt khó dò.
"Có lẽ."
"Thả tôi ra. Tôi sẽ cho chị những câu trả lời mà họ giấu kín."
"Đừng làm vậy, Laurel," Tamani nói một cách dịu dàng. "Anh cũng không thích điều đó, nhưng thả cô ta không giúp mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn."
"Anh nghĩ rằng em không biết sao?" Laurel đáp trả nhưng cô không thể rời mắt khỏi vòng tròn trắng dưới chân mình.
Tamani lùi lại và im lặng.
Laurel muốn đá vào vòng tròn, thực sự muốn. Một khao khát vô lý, một hành động mà cô biết mình sẽ không bao giờ thực hiện, nhưng những giọt nước mắt nóng hổi đã trào lên khóe mắt trong khi niềm ao ước cháy bừng trong thanh quản.
"Laurel." Một bàn tay mềm mại chạm lên vai, kéo cô trở về với thực tại. Laurel quay sang nhìn gương mặt trắng bệch của Chelsea. "Lại đây với mình. Chúng ta sẽ nói chuyện, lái xe đi một vòng, làm bất cứ điều gì cậu cần để hạ hỏa."
Laurel chăm chú quan sát bạn mình, tập trung suy nghĩ về một người duy nhất trong phòng, người không bao giờ gây tổn thương cho cô, không bao giờ làm điều xấu với cô. Laurel gật đầu và không nhìn vào ai khác. "Đi thôi," cô nói. "Mình không muốn ở đây thêm chút nào nữa."
Khi cả hai đã rời phòng, Chelsea đóng cửa rồi dừng lại. "Chết tiệt," cô khẽ rủa. "Mình để chìa khóa ở đâu rồi. Cái váy ngu ngốc này không có túi," cô lẩm bẩm và túm phần chân váy lại để không dẫm phải. "Mình sẽ quay lại ngay."
Cô quay người và cánh cửa mở ra trước khi Chelsea kịp chạm vào tay nắm.
"Chùm chìa khóa," Chelsea giải thích khi lao qua Tamani.
Anh đóng cánh cửa phía sau, để cả hai có một khoảng không riêng tư bên ngoài hành lang. Laurel dán mắt về phía cầu thang, bỗng nhiên cô không muốn nhìn thấy anh nữa.
Nhưng Tamani cũng không nhìn vào mắt cô.
"Anh đã không biết," Tamani thì thầm sau một khoảng lặng dài. "Anh thề."
"Em biết," Laurel thì thầm. Cô tựa lưng vào tường và trượt người ngồi thụp xuống sàn, hai tay ôm gối. Laurel nói giọng đều đều và khó nghe với chính bản thân cô. "Mẹ em là con một. Ông ngoại đã bỏ đi từ khi mẹ mới lọt lòng.
 Nên chỉ có mẹ và bà sống cùng nhau. Rồi bà cũng mất đi. Mẹ luôn muốn có một gia đình lớn. Năm đứa trẻ, mẹ từng nói với em vậy. Mẹ muốn có năm đứa con. Nhưng chuyện đó chẳng bao giờ thành hiện thực."
Cô không hiểu tại sao lại kể chuyện này với anh, nhưng việc trò chuyện giúp cô cảm thấy khá hơn, nên cô tiếp tục nói.
"Họ đã tới không biết bao nhiêu bác sĩ mà chẳng ai tìm ra được bệnh gì. Không một ai. Về cơ bản điều đó càng củng cố lòng hồ nghi của mẹ về năng lực của bác sĩ, cũng như vét sạch tiền tiết kiệm của họ trong một thời gian dài. Mà điều đó cũng chẳng quan trọng bởi mẹ sẽ vẫn giữ em lại cho dù bà đã có những đứa con khác," Laurel khẳng định. "Em biết bà sẽ làm vậy. Shar không cần thiết phải làm chuyện đó."
Cô im lặng một lúc. "Anh biết điều gì thực sự khiến em tức giận không?"
Tamani lắc đầu trong im lặng.
"Giờ em đã có một bí mật. Em kể cho bố mẹ mọi thứ. Tất cả mọi thứ. Chuyện đó không dễ dàng nhưng việc mở lòng và thành thật là phần tuyệt vời nhất trong cuộc sống của em trong những năm qua, gần như thế. Giờ em lại có bí mật này − điều mà em không thể kể với bố mẹ, bởi họ sẽ chẳng bao giờ nhìn em hay các vị tiên khác bằng ánh mắt như trước nữa." Cơn giận trong cô bùng phát mãnh liệt. "Và em ghét anh ta vì điều này," cô thì thầm.
"Anh rất tiếc," Tamani nói. "Anh biết họ có ý nghĩa thế nào với em và... và anh rất tiếc vì họ bị tổn hại."
"Cảm ơn," Laurel đáp.
Tamani nhìn xuống đôi tay anh và một cảm xúc thoáng qua trên gương mặt nhưng Laurel không kịp giải mã. "Anh cảm thấy phẫn nộ việc mình không biết gì," cuối cùng anh lên tiếng. "Có quá nhiều chuyện anh không biết. Và anh không tin rằng Yuki sẽ là kể tất cả với chúng ta. Một nửa những gì cô ta nói mâu thuẫn với phần còn lại. Anh đã nghĩ, biết đâu, một khi bắt được Yuki, chúng ta sẽ có câu trả lời sau tất cả những kiếm tìm, nhưng... nếu chuyện gì đó không xảy ra sớm... anh không chắc Shar sẽ làm gì đâu."
"Shar..." Anh ta đã nói gì với cô nhỉ? Tôi sẽ làm mọi việc cần thiết để giữ gìn sự an toàn của Avalon. "Anh ta sẽ không tra khảo cô ấy chứ? Để lấy thông tin ấy?"
"Anh ta không thể làm vậy. Thậm chí nếu có ý đó, anh ta cũng không thể bước vào vòng tròn."
"Có những việc anh ta làm được mà không cần bước vào vòng tròn," Laurel nói. "Anh ta có thể..."
"Anh sẽ không cho phép," Tamani đáp trả một cách chắc chắn. "Anh hứa. Anh sẽ canh chừng cô ta. Dù có nói dối hay không, cô ấy cũng đã là bạn anh. Và có lẽ vẫn là bạn, anh không biết nữa. Mặt khác, Shar sẽ không mạo hiểm đặt mình vào tình thế bất lợi phải đối mặt với... việc tra tấn một tiên Mùa Đông đâu."
Laurel chắc là mình tin vào điều đó.
"Anh ấy không phải quái vật," Tamani tiếp tục. "Shar làm việc cần phải làm, nhưng điều đó không có nghĩa anh ta thích chúng. Anh hiểu em không thể tin tưởng anh ấy ngay, nhưng làm ơn hãy tin anh."
Laurel gật đầu ủ rũ. Phải chăng cô đã lựa chọn?
"Cảm ơn em," anh nói.
"Nó có thực sự giữ chân được cô ta không, Tam? Vòng tròn ấy?"
Anh im lặng một thoáng. "Anh nghĩ vậy."
"Nó chỉ là muối mà," Laurel khẽ nói. "Anh đã ở bên em trong Cung điện Mùa Đông, anh đã cảm nhận được sức mạnh bên trong các căn phòng phía trên.
 Kiềm chế nguồn năng lượng phép thuật đó bằng một thứ đơn giản nằm ngay trên bàn ăn nhà em dường như không hiệu quả."
"Cô ta đã bước vào trong bằng ý chí của bản thân. Shar nói rằng đó chính là khởi nguồn sức mạnh." Hàng lông mi của anh nhướn lên và nhìn vào mắt cô. "Không bao giờ được đánh giá thấp sức mạnh của hoàn cảnh ta đặt mình vào."
Cô hiểu anh đang ám chỉ nhiều điều khác nữa, ngoài vòng tròn muối.
Sau một thoáng ngập ngừng, Tamani ngồi xuống sàn cùng cô, thoải mái vòng tay đặt lên vai cô.
"Anh rất tiếc về mọi chuyện," anh thì thầm, lời nói nặng trĩu nỗi buồn. Cô quay mặt sang và tựa lên Tamani, cô muốn tan vào anh, muốn quên đi mọi chuyện dù chỉ trong chốc lát. Tamani run run từng nhịp thở, anh đưa mặt sát gần cô. Laurel chạm lên má và kéo anh qua khoảng cách còn lại. Khi đôi môi họ vừa chạm vào nhau, cánh cửa bật mở và Chelsea ào ra cùng chùm chìa khóa leng keng trên tay.
"Shar đã giữ chúng nãy giờ," cô lớn tiếng phàn nàn. "Anh ta đứng đó, quan sát tớ quanh quẩn tìm chìa khóa rồi..." Cô đã chú ý tới cánh tay Tamani đang quàng trên vai Laurel. "Ồ, không," Chelsea thốt lên, giờ cô đã nhận ra ẩn ý của Shar. Sau đó, cô nói thêm, thật khẽ khàng, "Xin lỗi nhé."
Laurel hạ thấp tấm cửa kính ô tô để làn gió ùa vào mơn trớn khuôn mặt cô trong lúc Chelsea lái xe qua những con phố tối đen và vắng vẻ. Gần nửa tiếng qua Chelsea chẳng nói gì thêm về cuộc vật lộn trong căn hộ, hay sự xuất hiện không đúng lúc của cô ấy, và Laurel đánh giá cao nỗ lực giữ im lặng của bạn mình. Yên lặng rõ ràng không phải là bản tính tự nhiên của Chelsea. Cô ấy hẳn đang khao khát được ôn lại chuyến thăm thú của họ cùng Yuki, nhưng tất cả điều Laurel muốn lúc này là đẩy lùi suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí và giả bộ như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
"Này, có phải..."
Laurel vừa nhận ra anh chàng cao lớn đang đi bộ xuôi theo con đường là David thì Chelsea đã vòng tay lái táp sang. Trước ánh sáng chói lòa che khuất tầm nhìn, đôi mắt anh nheo lại thận trọng rồi nhanh chóng trở nên nhẹ nhõm khi nhận thấy chiếc xe đang dừng lại bên mình là của mẹ Chelsea.
"Cậu đã ở đâu vậy?" Chelsea gặng hỏi khi David cúi mình nhìn qua ô cửa bên cạnh ghế lái. "Mình đã lái xe quanh khu này."
David nhìn chăm chú xuống mặt đất. "Mình đã trốn ngoài tầm nhìn," anh thừa nhận. "Mình không muốn bị tìm thấy."
Chelsea liếc nhìn qua vai về hướng anh chàng đang đi. Về phía căn hộ. "Cậu đang đi đâu thế?"
"Quay lại," David càu nhàu. "Để làm việc đúng đắn."
"Cô ấy vẫn ổn," Chelsea nói, ánh mắt nghiêm túc.
"Nhưng mình đã đẩy cô ta vào trong."
"Cô ấy đã hiểu ra tính chất của vòng tròn," Chelsea khăng khăng. "Mọi việc không còn như trước nữa. Yuki đã dừng tự làm đau bản thân. Cô ấy chỉ ngồi đó thôi. Thế đấy, chỉ ngồi và nói chuyện," cô nói thêm.
Tuy nhiên David lắc đầu. "Mình đã đứng ngoài chuyện này. Mình quay lại để chắc chắn mọi việc vẫn còn chút nhân tính. Hoặc, cậu biết đấy, cho dù cái cây đó có là thứ quái gì đi nữa."
"Tamani đảm bảo sẽ giữ cô ta an toàn," Laurel nói.
"Nhưng định nghĩa an toàn của anh ta, và của Shar nữa, khác với mình. Khác với chúng ta." Anh liếc nhìn cả hai người. "Chúng ta đã đưa cô ấy vào đó. Tất cả chúng ta. Và mình vẫn nghĩ đó là quyết định đúng nhưng nếu... Mình không muốn đứng bên và để chuyện này tồi tệ hơn nữa."
"Vậy chúng ta phải làm gì?" Laurel hỏi, cô chưa sẵn sàng thừa nhận mình không muốn quay lại căn hộ đó.
"Có lẽ ta sẽ canh theo ca. Một người trong số chúng ta, và một người của họ," David nói.
Chelsea tròn mắt.
"Sẽ có người phải ở ngoài cả đêm," Laurel nói. "Bố mẹ mình có thể sẽ cho phép, nhưng..."
"Em sẽ không làm việc này," David lên tiếng về mối lo của Laurel.
"Mình có thể nhắn tin cho mẹ," Chelsea đề nghị. "Mình đã bảo mẹ có thể sẽ qua đêm ở nhà cậu – chuyện này hoàn toàn hợp lý sau một đêm dạ vũ lớn. Và mẹ chẳng bao giờ kiểm tra mình."
Laurel và Chelsea cùng quay sang nhìn David. "Mình sẽ nghĩ ra lý do nào đó," anh nói lầm bầm. "Thế còn Ryan?"
"Anh ta làm sao?" Chelsea hỏi trong lúc ngắm nghía cái vô lăng.
"Cậu ta sẽ thắc mắc tại sao cậu cứ biến mất nhiều tiếng đồng hồ một cách kỳ quái. Cậu không thể lấy Laurel làm cái cớ mãi được."
"Mình không nghĩ anh ta để ý đâu," Chelsea nói.
"Cậu không thể nói suông vậy," David bắt bẻ. "Đừng đánh giá thấp Ryan. Cậu luôn luôn đánh giá thấp cậu ta."
"Mình không làm vậy!"
"Thôi được, Ryan sẽ bắt đầu chú ý chuyện gì đó nếu cậu đột nhiên 'bận rộn' mọi lúc. Và cậu ấy sẽ muốn dành thời gian bên cậu mỗi khi rảnh rỗi. Nhất là sau vụ cậu bỏ rơi Ryan cả tuần qua vì bài kiểm tra cuối kỳ," David nói.
"Chẳng hiểu tại sao mà mình không nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy," Chelsea rầu rĩ nói và ngả lưng lên ghế, rốt cuộc cũng nhìn vào mắt anh.
David chỉ lắc đầu. "Mình thật không hiểu. Cậu đã vô cùng lo lắng cho Ryan khi Yuki hay Klea hoặc bất kỳ ai đã cho cậu ta uống thuốc mất ký ức, nhưng giờ, dường như cậu chẳng còn quan tâm chuyện gì cả." Anh đá xuống đống cát dưới chân. "Tại sao cậu không chia tay đi?"
"Mình đã làm rồi," Chelsea khẽ nói.
Ánh mắt của David chuyển từ Chelsea sang Laurel rồi quay lại nhìn Chelsea. "Cậu làm gì cơ?"
"Mình còn có thể làm gì khác để biện minh cho việc bỏ chạy giữa buổi khiêu vũ... cùng cậu," cô lẩm bẩm.
"Mình chỉ đùa thôi!"
"Nhưng mình thì không. Mình đã lên kế hoạch làm việc đó."
David nhìn Laurel. "Cậu có biết vụ này không?"
Laurel liếc nhìn Chelsea trước khi gật đầu.
"Tại sao?" David hỏi. "Có vấn đề gì sao?"
Chelsea mở miệng nhưng không nói gì.
"Chỉ là vấn đề thời gian," Laurel lên tiếng để giải vây giúp cô bạn. Có người không nên thảo luận về chuyện đó. Nhất là vào lúc này.
David nhún vai, khoác lên bộ mặt thờ ơ. "Bất kể có chuyện gì. Chúng ta sẽ quay lại căn hộ đó. Đêm nay sẽ dài đây."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp