Cánh Tiên ( Số Mệnh) - Tập 4

Chương 1


1 năm

trướctiếp

Tamani tựa đầu lên khung cửa kính mát lạnh và chống chọi với cảm giác kiệt sức từ bên trong. Anh không thể chợp mắt, đặc biệt khi thứ ngăn cách giữa anh và một tiên Mùa Đông bừng bừng tức giận chỉ là một dải muối mỏng manh.
Tối nay, anh đã thực hiện vai trò Fear-gleidhidh hai lần.
Anh thường tự hào mang theo mình danh xưng cổ xưa đó. Nó đánh dấu vai trò người lính canh Laurel của anh, người bảo hộ cho cô ấy. Tuy nhiên từ ngữ này còn mang nhiều ý nghĩa hơn thế, vượt ngoài giới hạn của một Am Fear-faire truyền thống. Fear-gleidhidh còn là "người giám sát," và Tamani không chỉ có trách nhiệm giữ gìn sự an toàn của Laurel, mà còn phải đảm bảo cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ Avalon giao phó từ khi còn là một đứa trẻ.
Lúc này, anh cũng đang đảm trách vai trò giám ngục.
Anh quan sát tù nhân của mình. Chiếc ghế Yuki đang ngồi được đặt trên một miếng vải trải sàn đã mòn, chính giữa tâm vòng tròn muối hạt trắng. Cô ta đang ngủ, má áp lên đầu gối và hai tay nắm hờ sau lưng, dường như không được thoải mái. Kiệt quệ.
Vô hại.
"Tôi sẽ tha thứ tất cả cho anh." Lời nói tuy thoáng qua nhưng rõ ràng.
Tamani cảm thấy Shar cứng người trước giọng nói phá tan bầu không gian im lặng đặc quánh của cô ta.
Không được ngủ quên. Và cô ta không bao giờ là kẻ vô hại, anh tự nhủ. Bông hoa trắng nhỏ bé nở chính giữa lưng Yuki, đánh dấu địa vị tiên Mùa Đông, đã đủ minh chứng cho việc đó. Hơn một giờ đồng hồ trôi qua kể từ khi David đẩy Yuki ngồi lên ghế – một tiếng từ lúc Chelsea phơi bày bằng chứng về thân phận của cô ta, thực chất, là một tiên Mùa Đông – mà Tamani vẫn chưa quen với hình ảnh trước mắt. Trong anh ngập tràn một nỗi khiếp sợ lạnh lẽo chưa từng trải qua.
"Tôi đã lường trước việc này. Do đó đã ngăn anh lại trước khi anh đưa tôi vào trong." Yuki ngước mắt và duỗi chân hết mức có thể bên trong vòng tròn. "Nhưng anh cũng biết mà, phải không?"
Tamani cứng họng. Anh đã biết. Trong chốc lát, anh đã bị quyến rũ và cho phép cô ta thổ lộ tình cảm. Tuy nhiên chuyện này sẽ không có kết cục tốt đẹp. Yuki sẽ phát hiện tình cảm yêu mến của anh chỉ là giả bộ và sau đó anh sẽ nhận được ân huệ từ sự coi khinh của một tiên Mùa Đông. Tốt hơn hết nên chấm dứt sớm trò chơi giả tạo này.
Anh hy vọng mình không tự huyễn hoặc bản thân. Cô ta đã đưa ra lời đe dọa, do đó anh không nên cảm thấy có lỗi về việc lừa dối cô ta lúc đầu, đặc biệt khi anh biết cô ta cũng không thành thực với mình. Các tiên Mùa Đông quyền năng sở hữu nhiều cơ chế giúp họ có thể cảm nhận được đời sống thực vật trong một khoảng cách nhất định, nên vào khoảnh khắc Yuki gặp Tamani, cô ta đã biết anh là một vị tiên. Và cũng biết cả về Laurel. Tiên Mùa Đông này đã qua mặt tất cả.
Vậy tại sao anh vẫn băn khoăn liệu mình có làm đúng hay không?
"Có lẽ chúng ta ở bên nhau sẽ rất hợp, Tam ạ," Yuki tiếp tục bằng chất giọng mềm như chiếc váy bạc nhăn nhúm của cô ta, nhưng đi kèm chút ẩn ý hiểm độc khiến Tamani rùng mình. "Laurel sẽ không bỏ hắn ta vì anh đâu. Bề ngoài, cô ả có thể là một tiên nữ, nhưng sâu bên trong thì hoàn toàn là con người. Dù có David hay không, cô ta thuộc về nơi này và anh biết điều đó."
Tamani lảng tránh ánh mắt từ đội trưởng và quay mặt về phía cửa sổ, nhìn ra vùng bóng tối bên ngoài, vờ như đang tìm kiếm... điều gì đó. Bất kỳ điều gì. Cuộc đời của một lính canh đầy khắc nghiệt, cả Tamani và Shar đều thấy người kia sử dụng các biện pháp cực đoan để bảo vệ mảnh đất quê hương. Tuy nhiên, họ đều luôn chống lại một mối đe dọa hiển nhiên, một kẻ tấn công hung bạo: một kẻ thù được chứng minh. Quỷ khổng lồ là kẻ thù của họ − luôn là vậy. Tiên Mùa Đông tạo ra luật lệ của Avalon, và mặc dù Yuki đã lừa dối họ, nhưng cô ta chưa bao giờ thực sự làm hại họ. Vậy nên, việc xiềng xích cô ta mang lại cảm giác tồi tệ hơn cả giết một trăm con quỷ khổng lồ.
"Anh và tôi, chúng ta giống nhau, Tam." Yuki tiếp tục nói. "Chúng ta bị lợi dụng bởi những người không quan tâm đến việc chúng ta muốn gì hay điều gì khiến ta hạnh phúc. Chúng ta không thuộc về họ; chúng ta thuộc về nhau."
Tamani bất đắc dĩ liếc nhìn Yuki lần nữa. Anh ngạc nhiên nhận ra cô không nhìn anh khi nói – cô ta đang nhìn xuyên qua anh, qua ô cửa sổ, như thể nhìn vào một tương lai tươi sáng mà cô vẫn khao khát thành hiện thực. Tamani hiểu rõ điều này.
"Không một cánh cửa nào trên thế giới này có thể khép lại trước chúng ta, Tam. Nếu anh chấp nhận em, chúng ta có thể bình yên tới Avalon. Chúng ta có thể ở bên nhau và sống trong cung điện."
"Làm sao cô biết về cung điện?" Tamani hỏi theo phản xạ, dù anh biết nếu làm vậy là đã cắn phải mồi câu của cô ta. Shar thốt ra một tiếng thở dài khe khẽ làm Tamani băn khoăn không biết nó nhắm vào sự ngu ngốc của Yuki hay của chính anh.
"Hoặc chúng ta có thể ở đây," cô ta tiếp tục nói đều đều, như thể Tamani chưa từng hỏi điều gì. "Chúng ta có thể tới bất cứ nơi nào, làm bất cứ việc gì ta muốn. Với khả năng điều khiển động vật của anh cùng năng lực về thực vật của em, thế giới này là của chúng ta. Anh biết mà, cặp đôi tiên Mùa Xuân và Mùa Đông sẽ kết hợp rất ăn ý. Tài năng của chúng ta bổ trợ cho nhau thật hoàn hảo."
Tamani băn khoăn liệu cô ta có hiểu bản thân mình làm đúng hay sai – hoặc viễn tưởng đó chẳng mấy hấp dẫn anh thế nào.
"Lẽ ra em sẽ yêu anh mãi mãi," cô nàng thì thầm và cúi đầu. Mái tóc đen bóng đổ xuống che phủ khuôn mặt, rồi cô ta khẽ khịt mũi. Cô ta đang khóc hay đang nén cười?
Tamani giật mình khi nghe thấy tiếng gõ cửa. Trước khi anh kịp cất bước, Shar đã lặng lẽ di chuyển tới mắt cửa.
Tamani căng thẳng nắm lấy con dao trong tay – sẵn sàng. Đó là Klea? Người mà họ đã chuẩn bị mọi thứ để tiếp đón – vòng tròn, Yuki nắm trong tay – một cái bẫy kỹ lưỡng để gài một tiên Mùa Thu mưu mô, kẻ có lẽ đang cố gắng giết chết họ.
Và cũng có thể là không.
Giá như họ có thể biết chắc.
Cho tới lúc đó, Tamani phải thừa nhận họ là một mối đe dọa – một mối đe dọa chí mạng.
Tuy nhiên Shar khẽ nhăn mặt và mở cửa, Laurel bước vào căn phòng, Chelsea theo ngay sau.
"Laurel" là tất cả những gì Tamani muốn thốt lên, các ngón tay của anh trượt khỏi con dao. Cho dù đã yêu Laurel kể từ khi anh có thể nhớ được, và mới đây việc đó đã trở thành điều gì khác... điều gì hơn mức bình thường, anh vẫn cảm thấy một niềm hân hoan rạo rực mỗi lần trông thấy cô.
Laurel đã thay bộ váy dạ tiệc màu xanh đen – chiếc váy cô đã mặc khi nắm tay anh trong lễ hội Samhain một năm trước, khi anh hôn cô vô cùng cuồng nhiệt. Dường như thời gian đã cuốn ký ức đó đi thật xa.
Laurel vẫn chưa nhìn anh, cô ấy chỉ chú mục vào Yuki.
"Em không nên tới đây," Tamani thì thầm.
Laurel nhướn một bên lông mày đáp trả. "Em muốn thấy tận mắt."
Tamani nghiến răng. Sự thật là anh muốn cô ở đây, nhưng nỗi khao khát ích kỷ trong anh đang đấu tranh với mối lo cho sự an toàn của cô. Liệu bao giờ anh có thể thỏa mãn được cả hai?
"Tôi đã nghĩ cô đi theo David," Tamani nói với Chelsea, cô ấy vẫn đang mặc chiếc đầm màu đỏ sẫm và đã vứt đôi giày cao gót của mình ở đâu đó nên phần chân váy phủ quanh bàn chân cô như máu.
"Tôi không tìm thấy anh ấy," Chelsea đáp, đôi môi thoáng run lên. Cô quay sang Laurel, cô bạn vẫn đang nghiên cứu tù nhân im lặng của họ.
"Yuki?" Laurel ngập ngừng. "Cô có ổn không?"
Yuki ngước mắt, nhìn chằm chằm Laurel đầy cương quyết và thịnh nộ. "Trông tôi có vẻ ổn lắm sao? Tôi đang bị bắt cóc! Tôi bị trói vào một chiếc ghế kim loại! Liệu cô sẽ cảm thấy thế nào?"
Âm điệu nanh nọc từ tiên nữ Mùa Đông lao thẳng vào Laurel tựa một đợt sóng trấn áp khiến cô lùi một bước. "Tôi tới để thăm cô." Laurel liếc sang Tamani nhưng anh không biết cô muốn gì. Động viên? Thừa nhận? Anh đáp lại cô bằng một vẻ mặt nhăn nhó đau đớn và khẽ nhún vai bất lực.
Laurel quay lại nhìn Yuki, biểu cảm của nàng tiên Mùa Đông thật khó đoán, cô ta nâng cao cằm. "Klea muốn gì từ tôi?" Laurel hỏi.
Tamani không mong câu trả lời, nhưng Yuki đã bắt gặp ánh mắt chăm chú của Laurel và đơn giản đáp, "Không gì cả."
"Vậy tại sao cô lại xuất hiện?"
Lúc này Yuki mỉm cười, một nụ cười gượng gạo, tinh ranh. "Tôi không nói cô ấy chưa bao giờ muốn thứ gì. Nhưng cô ấy không còn cần đến chị nữa."
Laurel đưa mắt sang Tamani, rồi Shar trước khi quay trở lại với Yuki.
"Laurel, nghe này," Yuki nói bằng giọng mềm mại khe khẽ. "Toàn bộ trò giả tạo đã hoàn toàn không cần thiết nữa. Tôi sẽ nói chị nghe nếu chị cho tôi ra khỏi đây."
"Đủ rồi," Tamani lên tiếng.
"Bước vào đây và khiến tôi ngậm miệng lại," Yuki đáp trả, liếc qua Tamani sau đó quay lại nhìn Laurel. "Tôi chưa bao giờ làm điều gì tổn thương chị cả và chị biết rằng tôi có thể làm việc đó. Tôi đã có thể giết chị cả triệu lần nhưng không làm. Điều đó không được tính sao?"
Tamani định lên tiếng nhưng Laurel đã đặt một tay lên lồng ngực của anh, giữ im lặng. "Cô nói đúng. Nhưng cô là một tiên Mùa Đông. Cô che giấu điều đó, dù đã biết về chúng tôi. Tại sao vậy?"
"Tại sao chị nghĩ vậy? Khoảnh khắc các bạn chị phát hiện ra tôi là ai, họ đã chặn quyền năng của tôi lại và trói gô vào ghế!"
Tamani không muốn thừa nhận rằng cô ta đã nói đúng.
"Được rồi, tốt thôi, có lẽ chúng ta cần bắt đầu lại," Laurel nói. "Tốt hơn chúng tôi nên hiểu được lý do trước khi Klea xuất hiện. Nếu cô có thể nói cho chúng tôi..."
"Chìa khóa là Tamani," Yuki đáp và nhìn anh, một tia ác ý ánh lên trong mắt. "Thả em ra và em sẽ trả lời bất cứ điều gì anh muốn biết."
"Đừng hòng," Tamani cố gắng đáp bằng giọng buồn chán.
Laurel lặp lại lần nữa với Yuki, xen ngang bọn họ. "Tất cả mọi người sẽ an toàn nhất nếu..."
"Không!" Yuki hét to. "Tôi không thể tin chị lại là một phần của những việc này! Sau những gì họ đã làm với chị sao? Với bố mẹ chị nữa?"
Tamani cau mày, bố mẹ Laurel dính dáng gì tới chuyện này?
Tuy nhiên Laurel đã lắc đầu. "Yuki, tôi không thích việc họ đã làm tôi quên mất bản thân mình. Nhưng tôi không thể thay đổi quá khứ..."
"Quên ư? Tôi không nói về thuốc trí nhớ. Thế còn độc dược thì sao?"
"Ồ, thôi nào..." Tamani buột miệng.
Laurel ra hiệu cho anh im lặng. "Yuki, cô biết ai đã đầu độc bố tôi sao?"
Tamani đã khá chắc về câu trả lời và anh biết Laurel cũng vậy – chỉ có thể là Klea. Tuy nhiên nếu Laurel có thể thuyết phục Yuki xác nhận nghi vấn của họ...
"Bố của chị sao?" Yuki dường như khá bối rối. "Tại sao họ phải đầu độc bố chị? Tôi đang nói về mẹ chị kìa."
Một lần nữa, Laurel quay lại nhìn Tamani, anh lắc đầu và khẽ nhún vai. Yuki đang diễn trò gì vậy?
"Thậm chí chị còn không biết, phải không? Sự ngẫu nhiên về cặp đôi tình cờ sở hữu mảnh đất quanh cánh cổng tình cờ bị vô sinh và đợi chờ một đứa bé tóc vàng nhảy phốc vào cuộc đời của họ. Thật... thuận tiện làm sao. Chị có thể nói gì nào?"
"Đủ rồi," Tamani đột ngột lên tiếng. Lẽ ra anh phải đoán trước được – còn rất nhiều trò nữa. Yuki đang tìm cách khiến họ nghi ngờ chính mình – và nghi ngờ lẫn nhau.
toàn nhất nếu..."
"Không!" Yuki hét to. "Tôi không thể tin chị lại là một phần của những việc này! Sau những gì họ đã làm với chị sao? Với bố mẹ chị nữa?"
Tamani cau mày, bố mẹ Laurel dính dáng gì tới chuyện này?
Tuy nhiên Laurel đã lắc đầu. "Yuki, tôi không thích việc họ đã làm tôi quên mất bản thân mình. Nhưng tôi không thể thay đổi quá khứ..."
"Quên ư? Tôi không nói về thuốc trí nhớ. Thế còn độc dược thì sao?"
"Ồ, thôi nào..." Tamani buột miệng.
Laurel ra hiệu cho anh im lặng. "Yuki, cô biết ai đã đầu độc bố tôi sao?"
Tamani đã khá chắc về câu trả lời và anh biết Laurel cũng vậy – chỉ có thể là Klea. Tuy nhiên nếu Laurel có thể thuyết phục Yuki xác nhận nghi vấn của họ...
"Bố của chị sao?" Yuki dường như khá bối rối. "Tại sao họ phải đầu độc bố chị? Tôi đang nói về mẹ chị kìa."
Một lần nữa, Laurel quay lại nhìn Tamani, anh lắc đầu và khẽ nhún vai. Yuki đang diễn trò gì vậy?
"Thậm chí chị còn không biết, phải không? Sự ngẫu nhiên về cặp đôi tình cờ sở hữu mảnh đất quanh cánh cổng tình cờ bị vô sinh và đợi chờ một đứa bé tóc vàng nhảy phốc vào cuộc đời của họ. Thật... thuận tiện làm sao. Chị có thể nói gì nào?"
"Đủ rồi," Tamani đột ngột lên tiếng. Lẽ ra anh phải đoán trước được – còn rất nhiều trò nữa. Yuki đang tìm cách khiến họ nghi ngờ chính mình – và nghi ngờ lẫn nhau.
"Họ làm đó," Yuki nói. "Mười lăm năm trước khi cô xuất hiện nơi ngưỡng cửa, đám thần tiên đã chuẩn bị sẵn sàng để mẹ chị khao khát có con tới mức không đặt ra bất kỳ nghi vấn nào. Họ đã hủy hoại bà ấy, Laurel ạ. Đảm bảo rằng bà ấy sẽ không bao giờ có đứa con của chính mình. Họ đã phá hủy cuộc sống của bà và giờ chị lại đang đứng về phía họ."
"Đừng nghe cô ta nói, Laurel. Đó không phải là sự thật," Tamani nói. "Cô ta chỉ đang cố gắng nhồi nhét nó vào đầu em."
"Tôi ư? Tại sao chúng ta không hỏi anh ta?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp