Omega, lại là nhi tử nhỏ nhất trong nhà,

Trên có tới năm ca ca cùng tỷ tỷ yêu thương, trên nữa lại được cha nương nuông chiều hết mực.

Đúng! Cha là vì sợ ta chịu ức hiếp nên đã đưa một trong ba tấm thẻ bài miễn tử kia cho ta, đảm bảo dù gả vào bất kỳ gia tộc nào cũng đều đường đường một danh vị chính thê không thể sai lệch.

Từ trước tới nay, có kẻ nào mà dám bắt nạt ta? Này là đánh ta một cái liền bị các ca ca của ta khiến cho lăn lộn, này là mắng ta một câu liền bị tỉ tỉ ta nói đến một mặt nước bọt.

Trong nhà có thứ gì ngon cha cũng dành cho ta, có vải vóc đẹp nương cũng nói rằng Omega da thịt mềm mại mặc vào thật xứng.

Mới vừa mười sáu khai hoa, chưa kịp có kỳ phát tình đầu tiên bà mối đã rình rập đầy cổng phủ, mới vừa bước chân ra đường không kịp lấy mũ phủ che đã có Alpha vì ta mà thần người khờ dại.

Vậy mà kẻ xấu xí kia lại hết lần này đến lần khác dám sỉ nhục ta như thế! Cố tình rơi khăn hắn không thèm nhặt thì thôi, đến ngay cả bái thiệp mời người còn không thèm tới.

Cục tức này ta nuốt không trôi, chính là nuốt không trôi!

Hắn không tới, vậy ta tới. Ta ít nhất cũng phải hỏi cho ra lẽ, xem thử mắt hắn có phải mù thật rồi không?!

--------

Ô Vương phủ.

Đừng nghĩ Tây Quốc như thế đã hẳn yên bình, bề ngoài ba tên Hoàng tử kia đều đã giết sạch, nhưng tàn dư của chúng vẫn mãi như những đốm lửa âm thầm, bất kỳ khi nào sơ sảy đều có thể bùng cháy.

Hơn nữa Bắc Quốc ngoài mặt đã rút binh, biên giới xem như yên ổn, thế nhưng từng đoàn thương nhân của chúng du nhập khắp các thành, khác nào đám rễ cây muốn bám đất?

Muốn giữ cho dòng nước ngọt kia róc rách chảy khắp non sông của Tây Quốc, dĩ nhiên bất kể một vị trí quan thần nào cũng đều quan trọng, nhất lại là một Vương gia, đâu có phải chỉ ngồi chơi hưởng lạc.

Tạp Mễ trong triều bày trí thế kiềng ba chân vững chãi.

Tay phải là Ô Vương lãnh nhiệm ám vệ, truy sát tàn dư, để ý nhất cử nhất động của đám người Bắc Quốc và phản tặc.

Tay trái là Tạp Âu, ngân khố, kho lương, phát chẩn đều rạch ròi giám sát, đảm bảo Hoàng triều phát ra mười hạt lương phải đến được tay nông hộ đủ mười hạt.

Đàm Lạc là thanh kiếm, can gián và kiểm soát các quan, kẻ làm sai có thể một đao tước mạng, tiền trảm hậu tấu.

Ngoại trừ ba người này cùng trưởng quản Cấm vệ quân Cốc Dĩ, không một kẻ nào được phép mang đoản dao hay kiếm dài bước vào đại điện, như thế đã đủ thấy vị trí trấn quốc cao trọng đến thế nào.

Nơi trung viện Vương phủ, không gian trống trải dãy phòng lặng thinh, Ô Khất cởi trần, trên lưng trước ngực chằng chịt sẹo, chảy dài những giọt mồ hôi.

Hàm răng nghiến mạnh, hai bàn tay mở rộng, hướng thẳng đến một cọc gỗ gần đó.

Rầm!

Cọc gỗ giống như bị người mạnh mẽ nhấc lên, hút vào một vòng xoáy khí tức nửa đen nửa đỏ, từng tay gỗ rung lên bần bật, Ô Khất bật chân nhảy khỏi mặt đất, hất người,

Cọc gỗ bị đôi chân rắn chắc như đá một cước đá văng, hướng thẳng về phía tiếng bước chân lộn xộn đang tiến đến.

Ầm!

Ngay trước cửa thông từ tiền viện tới trung viện, trên tường đào ra một hố to, khiến cho mấy kẻ hầu đều chết đứng,

Đương nhiên cả Nhữ Khanh cũng không ngoại lệ, cậu há to miệng, còn nghe tường bị nứt “rắc” một tiếng, bụi cát cũng rơi đầy đầu rớt xuống vai.

A Lạp thì có lẽ đã quen rồi, vì thế nhanh chóng lấy lại được tinh thần, gấp gáp bước đến trước mặt Ô Khất, đối diện với ánh mắt rực lên kia quỳ mọp:

- Nô tài đáng chết! Mong Vương Gia tha tội! Nhưng… Nhưng đó là lục thiếu gia của phủ Đại học sĩ, nô tài thật không dám cản.

Nhữ Khanh lúc này cũng hít một hơi sâu, thẳng sống lưng bước vào:

- Là chính ta đã ép, hắn không có tội.

Ô Khất nhấc ánh mắt, nhìn lên bộ y phục ca vũ của Nhữ Khanh, không thèm đáp lời, một cái xoay chân:

- Tiễn khách.

- !!!

Nhữ Khanh tức đến sắp chết rồi, làm sao lại có kẻ không biết điều như thế kia chứ, hai ba bước sấn tới:

- Vương gia! Đừng có khinh người quá đáng!

Nam tử của Ô Mông vốn dĩ đã cao lớn hơn người, Alpha lại càng không phải nói, khi tiến tới gần như thế này, Nhữ Khanh thật sự thấp đến thảm thương, chỉ cao đến ngực Ô Khất, mùi mồ hôi nhàn nhạt quyện đầy thiên trúc quỳ phả lên sống mũi. Cần gáy cậu bỗng nhiên nóng rực, lệ chi hương dẫn dụ quyện ra một dải.

Một luồng khí tức Alpha dâng ngập chưa tan nhận ra hương lệ chi liền theo bản năng vây tới. Ô Khất nắm tay, trừng mắt, khí tức theo sức ép dịu tan.

Nhữ Khanh thảng thốt lùi lại vài bước… Trời ạ, cậu làm sao vậy? Sao đến cả chân cũng run lên? Hơn thế, trước mặt cậu… Người kia đang cởi trần!

Trên vòm ngực Ô Khất dù đầy những vết sẹo che gồ ghề, thế nhưng cơ bắp chẳng vì thế mà có thể chối bỏ mất đi, đến khi ánh mắt cậu lướt qua hai hạt đậu đỏ, bất giác cả vành tai cũng nóng.

Ô Khất gằn giọng:

- Mời Nhữ công tử hồi phủ cho, sau này nếu còn tự ý nhập phủ, cọc gỗ kia chắc chắn sẽ không chỉ đục thủng tường thôi đâu.

Nhữ Khanh bị lời nói lạnh nhạt hất cho tỉnh táo, lùi lại mấy bước:

- Ta…Ta cũng… Vương gia trước tiên mặc áo vào đã?

Ô Khất cười lạnh:

- Đây là Ô Vương phủ, bổn Vương mặc hay không mặc, đến lượt một thiếu gia như ngươi lên tiếng hay sao? Nếu như đã có gan tới đây, sao lại không có gan nhìn? Hửm? Sợ rằng nhìn vẫn còn chưa đủ đâu!

Nhữ Khanh nhận ra trong lời nói của Ô Khất đầy vẻ cay nghiệt, trân mắt:

- Vương gia, người là có ý gì?

- Có ý gì?

Ô Khất hẹp ánh mắt:

- Vậy được, để bổn Vương một lời nói cho ngươi rõ. Hoàng Thượng đã xóa bỏ Lục cung, chỉ rõ cả đời chỉ có một Vương Hậu là ái nhân duy nhất, xem ra là Nhữ công tử đây không còn cơ hội tiến vào nơi Cung tẩm nữa, Âu Vương lại vốn dĩ là Beta chẳng thể động tình vì ngươi, vì thế mới nảy ra ý định với Ô Vương ta? Còn dày công mà viết ra thoại bản, vời đến cả một phường kịch kia diễn tấu hòng thu hút sự chú ý của ta? Nghĩ rằng bản thân ta đã hủy dung, sẽ dễ dàng bị ngươi xao động mà một bước trở thành Vương phi?

- Sao nào? Nếu không tại sao chỉ vừa mới Thượng Nguyên trên tiền điện ngươi còn bày ra một vẻ mặt lẳng lơ tình ý, kính ly mời rượu với Hoàng Thượng, liền hôm qua đã cố tình thả khăn trước mặt ta? Còn dám mời riêng một Alpha đến lâu đình? Ý định của ngươi không phải đã quá rõ ràng rồi sao?

- Ti tiện!

Ô Khất ngửa cao cổ, cười lên, rợn người:

- Ngươi và ta, so được hay sao? Ô Khất ta được cắt đất phong Vương là đổi bằng máu tanh dóc thịt mà có! Ngươi có cái gì ngoài vẻ đẹp tầm thường và núp dưới tay áo của cha mình mà xưng danh thiếu gia phủ Đại học sĩ? Còn dám tự cho mình là trân bảo của Tây Quốc?

- Nực cười! Ta thấy, ngươi đến một viên ngói vỡ cũng không bằng!

Lời cuối cất ra đem theo khí tức cực đại dồn nén, nền đất nóng ran như bị lửa đốt, đến cả mũi giày cũng khó lòng vững định.

Nhữ Khanh nghe rồi, hiểu rồi.

Thì ra, sẽ không có loại trừ, tất cả đều sẽ hiểu sai đi.

Thì ra, cứ không phải những kẻ đã từng trải qua đau thương cực độ thì sẽ có thể rõ ràng minh bạch,

Thì ra, thoại bản kia cậu lỡ viết sai rồi.

Trên cần gáy một làn lệ chi hương thảm sầu buông lặng…

Khóe môi nhè nhẹ cong lên, hờ hững, giống như tuồng kịch kia vẫn đóng:

- Vương gia nói đúng, là Nhữ Khanh tự mình không biết liêm sỉ.

- Nhữ Khanh có lễ, cáo từ.

Bước chân thẫn thờ, khóe mắt đỏ au, dải lông vũ vàng óng trên vai như cười như nhạo. Giải thích cái gì đây? Còn đòi đi đâu tìm chân ái?

Hương lệ chi bởi vì trong ngàn kiếp trùng trùng mới có thể tìm được thiên trúc quỳ lưu luyến, là thứ tương thích cao đến mức chưa từng có kỳ phát tình đầu tiên đã rạo rực như thế, muốn mời người khai hoa.

Nhưng, hương thơm quyến luyến để làm gì? Bung tỏa cho ai thưởng ai chờ? Người ta cũng không phải là ái nhân của cậu!

Nhữ Khanh đặt bàn chân khỏi bậu cửa Vương phủ.

Một giọt nước mắt tủi hờn, rơi xuống gò má.

“Ti tiện”

Ô Vương, ta nhớ rồi. Trong mắt người… Ta còn không bằng một viên ngói vỡ.

Là thứ độc nhân dùng mỹ sắc mê hoặc lòng người…

Lần đầu tiên trong đời, ta không còn muốn bản thân xinh đẹp nữa.

---------

Cánh cửa kia người bước đi rồi, nơi này Ô Khất không di chuyển tới nửa bước chân, ngay đúng vị trí ấy, khoanh chân ngồi xuống.

Luyện khí công.

Một dòng khí tức đảo quanh quấn chặt trên thân người, nơi trung viện giống như bị lửa đốt, gia nhân nô tài đều nép mình, không kẻ nào dám ngẩng mặt.

Hương thơm của thiên trúc quỳ thoảng qua thì nhẹ, thực chất lại vô cùng ma mị, cuộn trong khí tức của Alpha hỏa, đốt héo từng đọt lá non.

Đáy mắt đen hẹp lại, dải tóc buộc hờ bay tung vương vất.

Sao lại thế này?! Tại sao khi kẻ kia vừa tới gần, sinh khí lại trỗi dậy mạnh mẽ đến như vậy?

Omega vốn là hiếm, nhưng từ trước tới nay Ô Khất ta gặp qua cũng chẳng ít ỏi gì, vậy mà lệ chi hương này sao có thể khiến ta suýt chút thì không kiềm chế được? Thứ dưới háng kia, thật điên rồ khi còn phản lại chủ nhân mà muốn ngẩng cao đầu!

Làn môi, ánh mắt…

Nếu như ta không luyện ép sinh khí bao nhiêu năm, hẳn nhiên còn nghĩ mình phút chốc đã để thứ bản năng kia chiếm hữu rồi!

Quả nhiên, mỹ sắc là độc dược.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play