Nhữ Khanh hiểu hết những tâm tư đó, nhưng lại càng vì hiểu mà thêm chán ghét, kẻ nào mở miệng ra cũng đều nói đến hai từ chính thê.

Hừ! Chính thê thì đã sao? Cậu không cần thứ danh hão huyền ấy, thứ cậu cần là duy ái, bạn đời duy nhất và liên kết vĩnh cửu kia. Kẻ nào trong số những vương tôn quý tử ấy làm được điều đó? Lời nói nghe thì ngon ngọt, chính thê chưa có nhưng kỳ thực ra bồi giường thiếp thân đếm cả mười đầu ngón tay không hết.

Duy chỉ có Mộc Trình là có điểm khác biệt, danh tiếng trong sạch, cũng là thư sĩ có tài, chỉ tiếc Tây Quốc nội chiến liên miên, khoa cử đã nhiều năm gián đoạn, vì thế chưa thể điểm danh bảng vàng, thế nhưng nho nhã lễ nghĩa có thừa, lại là trưởng tử của Mộc Gia. Xét tình xét lý đều không có điểm nào chê cho được, phụ thân cậu cũng đã có nhiều lần khen ngợi.

Trong tâm Mộc Trình lại không vì địa vị lục thiếu gia của Phủ Đại học sĩ mà để ý Nhữ Khanh, thực chất bản thân từ lâu đã đối với cậu tràn đầy tình ý.

Chỉ là người có tình, ngâm một bài thơ, ánh mắt say đắm.

Cậu lại không hiểu, thơ nghe không lọt tai, đưa tay bứt một đọt lá, suy nghĩ đều chẳng ở đây.

Rõ ràng bản thân cậu xinh đẹp như vậy, bất kể Alpha nào dù chưa từng biết đến cũng sẽ nguyện ý cúi xuống mà nhặt khăn cho cậu, vậy mà Ô Vương đó vô cùng xấu xí, lại quắc mắt nhìn cậu giống như kẻ thù.

Thật là đáng ghét! Cậu mới không thèm để vào mắt! Tức chết cậu rồi!

Mộc Trình gọi tới hai ba lần, Nhữ Khanh vẫn không nghe tiếng, bất đắc dĩ chạm lên vai cậu, giả như phủi một cánh hoa:

- Khanh đệ?

Nhữ Khanh khẽ giật mình quay sang:

- Trình huynh gọi đệ sao?

Mộc Trình cười hiền, dịu giọng:

- Khanh đệ, ta biết đệ cùng Hoàng Thượng quen biết từ nhỏ, thế nhưng Hoàng Cung cũng không thật là chốn thanh bình. Nay hậu cung kia đã có chủ, đệ… Có thể nào cho ta một cơ hội hay không?

Nhữ Khanh sửng sốt:

- Sao cơ?

Mộc Trình sâu nặng:

- Không giấu gì đệ, ta đối với đệ thật tâm ái mộ, chỉ là trước đây thời thế loạn lạc, ta thân thư sĩ lại không danh không phận, xấu hổ không dám cùng đệ ngỏ lời, thế nhưng sắp tới khoa cử sẽ mở, ta nhất định đề tên bảng vàng, khi ấy sẽ đem kiệu tám người khiêng tới rước, Nhữ Khanh, đệ… Đồng ý với ta được không?

Nhữ Khanh quá đỗi bất ngờ, cậu rõ ràng chỉ coi Mộc Trình như huynh đệ, chưa từng nghĩ tới việc kia, sao có thể chứ?

Mộc Trình bao nhiêu năm đơn phương thầm mến, nay được chính tay Nhữ Khanh kéo đi, vui vẻ quá đỗi, lại thuận theo cảnh sắc nơi này bày tỏ, không giấu nổi được cả hương chanh thơm dịu bung tỏa, một luồng khí tức xanh nhạt lưu luyến vươn đến,

Nhữ Khanh chạm phải khí tức Alpha, cả người không được tự nhiên, lùi lại một bước:

- Đệ… Cái này, đệ không rõ…

Mộc Trình vội đỡ:

- Là ta đường đột rồi, Khanh đệ đừng sợ, ta nguyện ý chờ đến khi đệ có thể mở lòng.

Nhữ Khanh đẩy tay Mộc Trình ra khỏi, cúi đầu chào rồi vội quay bước dời đi. Mộc Trình với tay:

- Khanh đệ, để ta đưa đệ về?

- Không cần đâu, đệ tự đi được.

Mộc Trình còn bước tới thêm vài bước, thế nhưng rốt cuộc cũng vẫn là nắm chặt lấy bàn tay.

Quả nhiên là dục tốc bất đạt, chẳng qua tâm tình thật khó lòng nén nhịn,

Khanh nhi…

Bấy nhiêu năm đến phủ chỉ dám ngẩn người nhìn, lại càng ngỡ Khanh nhi sẽ thuộc về nơi cấm cung kia mà ta đành nén giữ, hiện tại đã có thể lại gần đến thế, Mộc Trình ta dù thế nào cũng sẽ không bỏ cuộc.

--------

Đêm khuya, Nhữ Khanh không sao ngủ nổi.

Nếu nói chỉ có một việc của Mộc Trình thì cũng không phải, dẫu là từng lời hôm nay đều sâu nặng vô cùng, nhưng cậu là người dứt định, không thích chính là không thích, một lời rằng bản thân bài xích hương thơm của huynh ấy, vậy là xong! Đau ngắn chẳng hơn đau dài ư?

Thế nhưng thứ khiến cậu trằn trọc hơn nữa, chính là cái vị Vương gia xấu xí kia!

Quắc mắt nhìn cậu ư? Hừ! Rõ ràng là bị mù rồi mới không thấy cậu xinh đẹp đến nhường nào!

Nhữ Khanh tự nghĩ rồi tự giận đến không chịu nổi, bực bội tiến đến ngồi trước gương. Bông sen trên trán như nở rộ, ngay cả dái tai của cậu cũng đầy đặn, phước lộc cho đức lang quân chẳng phải dạt dào lắm sao?

Omega chính là vì sắc đẹp mà sinh ra, vì hương thơm mà tồn tại. Vậy mà hắn ta đến một cái liếc mắt cũng không có. Đáng ghét mà!

A Nghê thấy ánh đèn còn chưa tắt, ngáp một cái lớn bước vào:

- Chủ tử, sao người còn chưa ngủ?

Nhữ Khanh phùng đôi má bầu:

- A Nghê! Chuẩn bị bái thiệp, ngày mai ngươi đến phủ Ô Vương, nói ta muốn mời người đến Đạp Thủy lầu thưởng cảnh.

A Nghê tỉnh cả ngủ:

- Thiếu gia! Người đây là bị mê sảng hả? Như thế còn không phải mỡ dâng miệng mèo!

Nhữ Khanh siết hai nắm tay tròn lại:

- Ta chính là muốn cho Ô Vương hắn biết, hắn bị mù rồi!

A Nghê lắc đầu quầy quậy:

- Không được! Vạn lần không được! Nếu lão gia phu nhân mà biết, nô tì sẽ bị đánh gẫy chân!

Nhữ Khanh lấy ra một thỏi bạc lớn, giơ trước mặt A Nghê, đảo thành một vòng:

- A Nghê, nhìn xem đây là bao nhiêu lượng?

Hai mắt A Nghê xoay theo nén bạc, cuối cùng gật mạnh đầu:

- Được! Chủ tử nói gì A Nghê cũng nghe!

Sáng hôm sau, A Nghê một tay cầm bái thiệp, một tay nâng túi tiền đã nặng vì thỏi bạc kia, vui vẻ tiến về phía Ô Vương phủ.

Nhữ Khanh trở dậy từ sớm, chọn ra bộ y phục đẹp đẽ, vai áo được xếp bằng những chiếc lông chim vàng óng, vừa khí chất lại không cứng nhắc, cực kỳ hợp với điệu vũ cậu chuẩn bị.

Đôi môi hé mở, không son mà thắm, hôm nay cậu nhất định sẽ khiến cho kẻ xấu xí kia mở mang tầm mắt!

Chỉ một lát sau, xe ngựa đã lắc lư dời đến đình nghỉ của Đạp Thủy lâu.

------

Ô Vương phủ,

Ô Khất không ưa thích ồn ào, vì thế trong phủ từ trong ra ngoài cũng không có bao nhiêu người hầu hạ, ám vệ quân dưới tay cũng đều đóng ở nơi khác, chỉ khi có lệnh mới xuất hiện.

A Lạp- Thái giám tổng quản của Vương phủ bước vào, kính cẩn:

- Vương Gia, có người của phủ Đại học sĩ gửi bái thiệp.

Ô Khất đang dùng thực sáng, đặt đũa, vừa nhìn thấy bái thiệp màu đỏ đã nhíu mày:

- Phủ Đại học sĩ?

- Vâng.

Ô Khất dù rằng nghi kị, vẫn là đưa tay ra đón lấy, vừa mở thiệp liền liếc xuống tên đề phía dưới, thấy hai chữ Nhữ Khanh đã không đọc nội dung, trực tiếp gấp lại, trả về cho A Lạp:

- Trả lại. Không gặp.

A Lạp ngơ ngác:

- Vương Gia, đây là bái thiệp của phủ Đại học sĩ?

Ô Khất trừng mắt:

- Trả.

- Vâng, nô tài đã biết.

A Lạp vội vàng lui ra ngoài, A Nghê vừa thấy người ra thì hơi ngó vào trong, tươi tỉnh:

- A Lạp tổng quản, Vương gia khi nào có thể khởi hành?

A Lạp có chút khó xử:

- Phiền ngươi báo lại cho chủ tử Vương gia bận công vụ, không thể tới được.

A Nghê ngạc nhiên quá đỗi:

- Bận công vụ? Không phải chứ?

Tây Quốc mới sắc lập Vương Hậu ngày hôm qua, Hoàng Thượng còn ban miễn xá thiên hạ, vui chơi đủ ba ngày kia mà? Sao có thể bận công vụ?

A Lạp cũng biết đưa ra lý do này đã quá miễn cưỡng rồi, thế nhưng cũng không còn cách nào khác, Ô Vương vốn dĩ đâu chỉ có mỗi gương mặt mà nhận lấy tin đồn là quỷ? Ngay cả tính cách cũng thật sự đáng sợ, một tổng quản nhỏ nhoi như A Lạp bóp chết còn dễ hơn sâu bọ, vội vàng cúi nhẹ mình rồi quay lưng cho người đóng cửa.

Lần này thì đến lượt A Nghê muốn loạn, trời ạ, thiếu gia hôm nay đã dạy từ sớm chọn y phục, còn đặc biệt luyện lại điệu điểu vũ, nếu như biết được việc này, còn không phải sẽ tức chết!

--------

Đạp Thủy lâu,

Nơi này có tên như vậy là bởi tương truyền trước đây tiên nữ trên trời thường đặt chân xuống nơi này ca vũ, gót chân chạm trên mặt nước lại mềm như bông, không chìm, vì thế mới có cái tên như vậy.

Nhữ Khanh ngồi trên đình nghỉ, chuẩn bị đài vũ xong lại xa xăm nhìn mặt nước hồ tĩnh lặng, nếu như sau này cậu có thể ở bên Alpha của mình, nhất định sẽ đòi người ôm trong tay, dùng khí tức kia mà “đạp thủy” lướt trên mặt nước lại không chìm.

Một nô tài “đứng canh” phía ngoài vừa nhìn thấy bóng A Nghê liền đã hấp tấp chạy lại báo:

- Chủ tử! A Nghê tới rồi!

Nhữ Khanh nghe tim đập mạnh vài nhịp, đứng bật dậy:

- Mau, chuẩn bị nhạc vũ.

Mấy nô tài biết tấu nhạc liền răm rắp ngồi vào vị trí, ngón gảy ngón buông.

Nhữ Khanh cũng tiến tới bên bàn, nâng trên tay một chiếc quạt lông vũ, bước lên trên đài, ca vũ vốn là thiên phú trời ban cho cậu, từ trước tới nay một khi bước chân đã hòa theo tấu nhạc, chắc chắn khiến kẻ trông xem không thể dời mắt, tự tin đến thế, vậy mà hôm nay bàn tay khi nắm lấy quạt lại nhè nhẹ run lên, hồi hộp.

Ý định của cậu là để cho Ô Khất từ xa đã thấy, càng lại gần càng phải đứng tim nhẹ bước, để xem thử xem còn dám ngó lơ với sắc đẹp của cậu hay không?

Thế mà lại thêm một lần sai rồi!

Đến khi A Nghê gãi đầu gãi tai vào tận trong đình nghỉ, vẫn chưa thấy người kia đâu.

Nhữ Khanh nhíu mày ra ý hỏi, A Nghê phất tay với mấy kẻ tấu nhạc:

- Ngưng lại ngưng lại, còn đàn tấu gì nữa?

Nhữ Khanh sửng sốt, tức khắc dừng lại động tác, hướng mắt nhìn quanh một lượt, bật hỏi:

- Người đâu rồi?

A Nghê biết rõ sắp có thiên lôi đánh xuống, trước tiên cứ quỳ xuống cái đã:

- Nô tì vô dụng, mong chủ tử trách phạt, Ô Vương báo, người công vụ bận rộn, không thể tới được.

Nhữ Khanh không tin vào tai mình:

- Cái gì? Công vụ? Hôm nay vẫn là ngày miễn xá mà? Sao có thể bận công vụ? A Nghê, có phải ngươi có sai sót gì không?!

A Nghê lắc đầu:

- Chủ tử, A Nghê nào dám? Có lẽ… Ô Vương thật sự đối với người không có ý tứ.

- !!!!

Nhữ Khanh nghe thế nào cũng không thông, lồng ngực nghẹn bứ, thở cũng không nổi, tức đến đỏ cả chóp mũi.

Omega một khi đã hạ mình dâng bái thiệp, thì Alpha kia dù không thích cũng phải đến rồi mới nhẹ nhàng chối ý, như thế mới đáng là quân tử.

Đằng này… Hắn thậm chí còn không thèm tới!

Ta là trân bảo đấy! Ta là Omega đẹp nhất, ca vũ tuyệt vời nhất Tây Quốc đấy! Còn là nhi tử của Đại học sĩ!

Bao nhiêu kẻ ngoài kia muốn lấy lòng ta mà còn không được, cái tên xấu xí này!

Nhữ Khanh ném mạnh chiếc quạt vũ xuống đài, đúng là ma quỷ mà!!!

Tức chết ta rồi!!!

- Không ca vũ gì nữa, các ngươi lập tức dọn đồ, chuẩn bị xe ngựa, thẳng hướng Ô Vương phủ.

A Nghê hai mắt trợn tròn, định cản, thế nhưng nhìn cơn giận dữ sôi trào của Nhữ Khanh lại không dám nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play