Cánh Tiên ( Ảo Ảnh) - Tập 3

Chương 6


1 năm

trướctiếp

Khi họ tới khu đất, Tamani quay sang cô. "Ở yên đây," anh nói, đôi mắt lướt về hướng rặng cây. "Cho tới lúc ta biết mọi thứ đều an toàn," anh nói thêm. Laurel cảm thấy tủi thân vì sau cùng anh đã được đào tạo để chiến đấu còn cô thì không. Anh mở chốt dây an toàn và nhảy ra khỏi mui xe mà không buồn mở cửa.
Lúc anh tới gần chỗ bóng cây thì có ai đó từ bên phải Tamani nhảy tới và xô ngã anh. Lúc đầu, Laurel không thể nhận ra cái bóng lờ mờ đã đẩy ngã Tamani, nhưng ngay khi cô nhận ra đó là Shar, cô mở cửa và vội vàng lao tới chỗ họ.
Hai chàng lính đang vật lộn trên đất, hai cánh tay Tamani bị vặn siết ra sau trong khi đôi chân anh lại quặp quanh chỗ thắt lưng của Shar, đè anh ta xuống nền đất. Nỗ lực vật lộn để thoát ra của người kia càng trở nên tuyệt vọng. Laurel khoanh tay và cười ngoác đến mang tai, theo dõi hai chàng tiên càu nhàu bằng ngôn ngữ Gaelic cùng những lời chửi thề lạ lùng của loài tiên.
"Đồ mầm cây thối đầu! Làm tôi lo lắng."
"Tên lính gác ẻo lả, chẳng đề phòng gì cả."
Cuối cùng, Tamani ra hiệu thỏa ước ngừng chiến, rồi họ đứng dậy, phủi bụi khỏi quần áo và rũ lá cây vướng trên tóc. Laurel thấy tóc của Shar giống như Tamani, không còn màu xanh lá cây ở chân tóc nữa. Hình như Tamani không phải là người duy nhất thay đổi thực đơn của mình.
"Tại sao anh không trả lời điện thoại của tôi hả? Tôi đã gọi cho anh cả tuần đấy!"
Laurel đưa tay che miệng cười khi cô nghe thấy Tamani nhấn trọng âm từng từ một. Shar cho tay vào một bao nhỏ trên thắt lưng và kéo ra chiếc iPhone giống như khi mẹ của Laurel dự trữ đống thức ăn thừa đến mốc meo ở sâu trong tủ lạnh. "Tôi chẳng làm được gì với thứ hỏng hóc này cả," Shar nói. "Phân nửa lần cậu gọi, tôi không thấy nó rung cho đến khi không kịp bắt máy, và thậm chí nếu biết thì khi tôi đặt nó lên tai cũng chẳng nghe thấy gì nữa."
"Anh có kéo thanh trượt không?" Tamani hỏi.
"Thanh nào cơ? Nó nhẵn như lá nhựa ruồi ấy," Shar đáp, nhìn vào chiếc điện thoại mà Laurel thấy anh đang cầm ngược. "Cậu bảo tôi chỉ cần cầm nó lên và nói chuyện. Tôi chỉ làm vậy thôi."
Tamani thở dài, rồi nắm tay thụi lên vai Shar. Thậm chí Shar còn không di chuyển, huống chi là nao núng. "Chẳng có gì phải nhớ hết! Ngay trên màn hình đã nói những gì anh phải làm rồi. Thử lại lần nữa đi," Tamani nói, cho tay vào túi.
"Chẳng cần đâu," Shar đăm chiêu nói, đôi mắt anh nhanh chóng hướng tới Laurel. "Tôi có thể nghe hai người nói lúc này." Anh quay người và đi xuôi xuống đường mòn. "Tốt nhất là đi thôi. Chúng ta đã may mắn không thấy quỷ khổng lồ trong sáu tháng trời, nhưng có thể có một con quỷ đang lang thang quanh đây trong khi chúng ta đứng ngoài vùng đất trống và trố mắt nhìn vào cái vật vớ vẩn này của con người."
Tamani đứng yên vài giây, cầm điện thoại trong tay, rồi nhét tay vào túi và lê bước sau Shar, anh nhún vai nhìn lại để chắc chắn Laurel đang đi theo. Nhưng Laurel có thể thấy vẻ nhẹ nhõm trong mắt anh.
Sau khi vào rừng độ mươi bước chân, Shar đột nhiên dừng lại. "Vậy tại sao cả hai tới đây?" Anh hỏi, khuôn mặt tỏ thái độ vô cùng nghiêm trọng chứ không còn vui tươi như lúc trước nữa. "Kế hoạch không cho phép anh quay lại và lộ diện thế này đâu. Anh phải tiếp tục vị trí của mình trong thế giới con người chứ!"
Tamani cũng nghiêm túc hơn. "Tình hình đã thay đổi. Ả thợ săn đã đưa một tiên nữ vào trường của Laurel."
Lông mày Shar cau lại, quả là một phản ứng lớn từ anh ấy. "Ả thợ săn quay lại sao?"
Tamani gật đầu.
"Và cô ta đi cùng một tiên nữ. Chuyện này sao có thể xảy ra được?"
"Tôi không biết. Cứ cho là người của Klea đã tìm thấy cô ta ở Nhật, được con người nuôi dưỡng. Chúng ta không biết cô ta có khả năng gì cả." Đôi mắt Tamani liếc sang Laurel. "Tôi đã kể với Laurel về vụ thuốc độc. Tiên nữ hoang dã đó – Yuki – có vẻ quá trẻ để làm được thứ như vậy, nhưng ai mà biết chắc được?"
Mắt Shar nheo lại. "Cô ta khoảng bao nhiêu tuổi?"
"Dưới ba mươi. Trên mười tuổi. Anh biết đấy không thể nói chắc được. Tuy nhiên quan sát hành vi của cô ta, tôi đoán cô ta có thể hơn kém Laurel một hay hai tuổi gì đó thôi."
Laurel còn không nghĩ về việc này. Cô biết tuổi của tiên khác với con người, nhưng sự khác biệt thể hiện rõ ràng nhất ở các tiên rất trẻ − như cháu gái Tamani, Rowen – còn những tiên trung tuổi có thể có cả một thế kỷ trong hình dáng con người ở thời kỳ hoàng kim của cuộc đời. Yuki có vẻ không thích hợp ở Del Norte, tuy vậy điều đó cũng cho biết ít ra cô ta phải ngang tuổi với các bạn cùng lớp.
Shar cau mày trầm ngâm, nhưng không hỏi thêm gì nữa.
"Giờ đây khi đã biết phần thịt cây đáng thương của anh chưa bị giày xéo đến chết dưới gót giày con quỷ nào đó thì chúng tôi cần gặp Jamison," Tamanin nói. "Ông ấy sẽ biết phải làm gì."
"Chúng ta không được mời riêng Jamison đâu Tam. Cậu biết vậy mà," Shar thẳng thừng đáp.
"Shar, việc này rất quan trọng."
Shar bước tới gần Tamani, lời anh ấy nói quá khẽ khiến Laurel gần như không nghe thấy. "Lần cuối tôi yêu cầu sự có mặt của một tiên Mùa Đông là để cứu mạng cậu. Tôi đã chứng kiến nhiều tiên khác chết đi, Avalon đáng lẽ có thể cứu mạng họ bởi vì tôi biết mình không thể đặt gia đình vào vòng nguy hiểm. Chúng ta không gọi tiên Mùa Đông chỉ để trò chuyện đâu." Anh ngập ngừng. "Tôi sẽ gửi một lời thỉnh cầu. Khi họ trả lời, tôi sẽ cho cậu biết. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm."
Khuôn mặt Tamani cúi xuống thấp. "Tôi đã nghĩ..."
"Cậu không suy nghĩ," Shar lạnh lùng nói khiến Tamani ngừng lại. Shar chỉ trích bằng vẻ mặt cau có nhưng sau một lát, anh thở dài, và nét mặt cũng dịu dần. "Và một phần là lỗi của tôi. Nếu tôi có thể nói với cậu qua cái thứ lố bịch này thì cậu đã không quá lo lắng và tôi đã có thể gửi yêu cầu từ mấy ngày trước rồi. Tôi xin lỗi." Anh đặt một tay lên cánh tay Tamani. "Đây là vấn đề vô cùng quan trọng, nhưng đừng quên cậu là ai. Cậu là một lính gác, là một tiên Mùa Xuân. Ngay cả khi cậu thông báo tin quan trọng này nó cũng chẳng thay đổi được gì."
Tamani nghiêm nghị gật đầu mà không lên tiếng.
Laurel đứng yên lặng, nhìn chằm chằm hai tiên nam bằng vẻ hoài nghi. Mặc dù cô đã quả quyết với Tamani rằng mình cũng muốn Shar được an toàn, nhưng cô đến để gặp Jamison.
Và cô sẽ không đi mà chưa đạt được mục đích.
Laurel bướng bỉnh ngẩng cao đầu và quay sang, tiến vào khu rừng thật nhanh nhưng không bỏ chạy.
"Laurel!" Tamani ngay lập tức gọi với theo. "Em đi đâu vậy?"
"Em tới Avalon," cô đáp, cố giữ giọng nói thật vững vàng.
"Laurel, dừng lại!" Tamani kêu lên và tóm lấy cánh tay cô.
Laurel kéo tay mình khỏi cái nắm siết của anh, sức mạnh trong mỗi ngón tay anh đang ép vào da cô. "Đừng cố gắng ngăn em!" Cô lớn tiếng. "Anh không có quyền!" Cô chẳng buồn dừng lại để nhìn anh mà vẫn tiếp tục đi. Khi cô bước tới, vài tiên nam lại gần con đường và nâng giáo lên, nhưng ngay khi nhận ra cô, họ liền thu lại.
Lúc cô tới chỗ cái cây ngụy trang của cánh cổng, nó đang được năm người lính gác vũ trang đầy mình canh giữ. Cô hít một hơi thật sâu và thầm nhắc nhở bản thân, cho dù họ có làm gì chăng nữa thì những chiến binh này sẽ không bao giờ thực sự làm hại cô, rồi Laurel hướng tới người gần nhất. "Tôi là Laurel Sewell, tiên Mùa Thu Học việc, mầm cây trong thế giới con người. Tôi có công chuyện với Jamison, tiên Mùa Đông, người cố vấn của Nữ hoàng Marion và tôi yêu cầu được vào Avalon."
Những người lính gác bị bất ngờ, vội gập người kính cẩn và đánh mắt hỏi ý kiến Shar khi anh ấy bước tới và cũng cúi người chào. Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lồng ngực Laurel, nhưng cô cố nén nó xuống.
"Tất nhiên," Shar nhẹ nhàng đáp. "Tôi sẽ thông báo ngay. Tuy nhiên, các tiên Mùa Đông sẽ quyết định có mở cổng hay không."
"Tôi biết rồi," Laurel đáp, thấy tự hào vì giọng mình không run rẩy.
Shar cúi người lần nữa, nhưng không nhìn vào mắt cô. Anh ấy đi vòng sang mặt bên cái cây và Laurel ước rằng mình có thể đi theo để xem anh ấy làm gì – cách anh ấy liên lạc với Avalon. Nhưng việc đi theo có thể hủy hoại quyền năng của thứ ảo giác mà cô đã thừa nhận và đang cố gắng làm việc thật xuất sắc để duy trì nó. Vậy nên cô quay đi và tỏ vẻ buồn chán trong khi nhiều phút đồng hồ im lặng trôi qua.
Cuối cùng, sau khoảng thời gian rất dài, Shar hiện ra từ sau cái cây. "Họ đang cử người đến," giọng anh nói có vẻ bực tức. Laurel cố gắng nhìn vào mắt anh, nhưng cho dù có nâng cằm cao và đầy kiêu hãnh như cô thì anh vẫn không nhận lấy ánh nhìn chăm chú đó.
"Tốt," cô đáp, như thể mình không ngạc nhiên chút ít nào. "Tôi sẽ cần người đồng hành, ừm, người bảo vệ." Rồi cô ra dấu cho Tamani bằng một cái hất đầu nhẹ. Cô đã định thử dùng từ ngữ Gaelic như Tamani thường dùng để nhắc đến bản thân anh, nhưng Laurel không tin rằng mình sẽ nói đúng.
"Tất nhiên," Shar đáp, mắt vẫn dán chặt xuống đất. "Sự an toàn của cô là ưu tiên hàng đầu của chúng tôi. Lính gác, mười hai người đầu tiên lên phía trước," anh ra lệnh.
Laurel cảm thấy khá hơn khi nhìn Tamani chuẩn bị tiến tới, nhưng ngay lập tức, anh lại chôn chân xuống đất.
Mười hai người lính gác đi thành hàng qua một cái hốc lớn trên cây, mỗi người đặt một tay lên cái hốc đó. Laurel đau buồn nhớ lại hình ảnh Shar nâng cánh tay gần như mất hết sinh lực của Tamani lên đó khi cô mang anh trở lại – thoi thóp – sau phát đạn của Barnes.
Cô cố gắng tỏ vẻ bình thản khi cái cây biến đổi trước mắt và một luồng sáng lóe lên, nó đã biến thành cánh cổng có các chấn song bằng vàng bảo vệ vương quốc loài tiên của Avalon. Bên kia cánh cổng, Laurel chỉ thấy một màn đen. Jamison vẫn chưa đến. Rồi, thật chậm, như mặt trời dần hé ra sau đám mây, những ngón tay nhỏ xuất hiện và nắm lấy các chấn song. Lát sau, cánh cửa mở dần ra và ánh sáng tràn tới lấp đầy khoảng không mà mới lát trước chỉ có màn đen bao trùm.
Một bé gái mới chừng mười hai tuổi – nếu cô bé là con người, Laurel thầm nghĩ, tiên nữ trẻ này chắc đã mười bốn hay mười lăm tuổi – đứng trên lối vào, trông nhỏ bé hơn trước chiều cao của cánh cổng nguy nga. Đó là Yasmine, người bảo vệ của Jamison. Laurel nhìn xuống và cúi đầu kính cẩn. Nhập vai diễn này có nghĩa là đặt mình vào mọi khía cạnh của nó. Cô đứng thẳng người dậy rồi liếc ra sau.
Và gần như mất hết can đảm.
Cô ghét phải trông thấy Tamani hành xử như một tiên Mùa Xuân. Hai tay anh vòng ra sau lưng và đôi mắt nhìn xuống. Đôi vai hơi đưa ra trước nên trông anh rất nhỏ bé mặc dù anh cao hơn Laurel gần mười lăm phân. Cô nuốt cục nghẹn trong cổ họng và lên tiếng, "Đi nào," bằng âm điệu oai vệ nhất có thể, rồi bước tới.
Tiên nữ Mùa Đông trẻ tuổi mỉm cười với Laurel. "Thật vui được gặp lại cô," Yasmine nói bằng chất giọng ngọt ngào. Ánh mắt cô bé đưa ra sau, hướng tới Tamani và cô mỉm cười. "Cả Tamani nữa. Thật hân hạnh."
Khuôn mặt Tamani trải ra cùng một nụ cười hết sức chân thành, và điều đó làm Laurel thấy đau nhói trong tim. Tuy nhiên anh lại cúi đầu vào khoảnh khắc mắt họ gặp nhau, Laurel nhìn ra xa. Cô không thể chịu nổi khi chứng kiến kiểu hành lễ như vậy của Tamani. Một Tamani kiêu hãnh và mạnh mẽ.
Yasmine bước ra sau và ra hiệu cho hai người tiến lên. Laurel cùng Tamani đi ngang qua cô bé, nhưng thay vì đi theo, Yasmine lại chào những người khác. Laurel quay lại, quan sát Shar bước tới và cúi người để trình diện.
"Gì vậy đội trưởng?" Yasmin hỏi.
"Nếu tôi có thể, cho tới lúc người ở đây, tôi có thể sử dụng cánh cổng Hokkaido không ạ? Tôi sẽ sẵn sàng và đợi người quay lại cùng quý cô đây."
"Tất nhiên rồi," Yasmine đáp.
Shar chạy qua cánh cổng và Laurel thấy nó đóng sau lưng anh ấy, bóng đen khuất dần qua phía sau song sắt.
"Sẽ mất một lúc để các lính canh ở Hokkaido chuẩn bị mở cửa ạ," một lính gác nhỏ bé với mái tóc đen cúi người thưa với Yasmine. Yasmine chỉ gật đầu trong lúc các lính gác phía Avalon vây quanh cánh cổng hướng đông. Laurel chưa từng nhìn thấy cánh cổng nào khác mở ra cả.
"Anh sẽ gặp bà ấy, phải không?" Tamani thì thầm với Shar.
Anh đáp lại bằng một ánh mắt sắc lạnh.
"Đừng làm vậy, Shar," Tamani nói. "Anh vẫn luôn buồn phiền trong nhiều tuần sau đó. Chúng tôi không cho phép điều đó xảy ra lúc này. Chúng tôi cần anh tập trung."
"Vì tiên nữ mới nên tôi tới gặp bà ấy thôi." Shar nghiêm túc nói. Anh dừng lại và đôi mắt hướng tới Laurel. "Nếu tiên nữ mới này được nuôi dạy như con người ở Nhật Bản thì sự xuất hiện của cô ta có thể là dấu hiệu của hoạt động của người Quyến rũ. Và nếu thực sự như vậy, họ có thể biết điều gì đó. Dù muốn hay không thì họ có kiến thức và kinh nghiệm hơn chúng ta. Tôi sẽ làm mọi việc để bảo vệ Avalon, Tam ạ. Đặc biệt nếu..." Giọng anh kéo dài ra. "Chỉ trong trường hợp này," anh thì thầm.
"Shar," Tamani mở miệng. Rồi anh bặm chặt môi và gật đầu.
"Đội trưởng?" Giọng nói mượt như lụa của Yasmine xen ngang cuộc trò chuyện của hai người.
"Tất nhiên ạ," Shar đáp và quay đi.
Các lính gác xếp thành hình vòng cung bên kia cánh cổng mà Yasmine đang giữ để mở ra. Họ trông gần giống nhóm người luôn đón chào Laurel, ngoại trừ việc họ mang áo dài tay và quần ống túm nặng nề, cái nhìn thật mới mẻ về loài tiên. Một cơn gió lạnh buốt tràn qua cánh cổng, đủ buốt giá khiến Laurel thở hổn hển. Cô nhìn theo Shar, nhưng anh đã sẵn sàng bước tới và kéo cái áo choàng không tay lụng thụng ra khỏi túi. Sau đó, anh ra đi và cánh cổng khép lại sau lưng.
"Lối này," Yasmine lên tiếng, hướng lên con đường mòn quanh co dẫn ra khỏi khu vườn với các bức tường bao quanh. Nửa tá lính bảo vệ, vận đồ màu xanh dương, rảo bước xung quanh họ – các Am fear-faire của Yasmine, những người giám hộ của tiên nữ trẻ và gần như là những người đồng hành kiên định. Chính bởi sự cô độc này mà Laurel không muốn là tiên Mùa Đông, cho dù họ có quyền lực tới mức nào. Cô vẫn coi trọng chút riêng tư mà mình đang có hơn.
Họ đi bộ trong im lặng, vượt qua các bức tường đá, rào quanh mấy cánh cổng và tiến vào trong nơi lộng lẫy trần thế của Avalon. Laurel dừng lại một chút để tận hưởng bầu không khí ngọt ngào của hòn đảo. Sự hoàn hảo tuyệt đối của thiên nhiên trong Avalon đủ để bất kỳ ai trông thấy đều phải nghẹt thở. Buổi tối đang dần buông và hoàng hôn sáng chói đang hiện lên nơi chân trời phía tây. "Ta rất tiếc vì Jamison không thể tự mình tới và chào đón cô," Yasmine nói với Laurel, "tuy nhiên ông ấy nhờ ta đưa hai người tới."
"Ông ấy đang ở đâu vậy?" Laurel hỏi. Cô không định quấy rầy Jamison khi ông đang dang dở những công việc quan trọng.
"Tại Cung điện Mùa Đông," Yasmine thản nhiên đáp.
Laurel dừng lại và nhìn lên đồi, nơi có thể trông thấy những ngọn tháp đổ nát bằng cẩm thạch trắng của Cung điện Mùa Đông. Cô thoáng liếc nhìn Tamani ở phía sau. Anh đang nhìn chằm chằm xuống mặt đất, nhưng hai bàn tay siết chặt phía trước khá run rẩy, quả thực suy nghĩ tiến vào nơi tôn nghiêm của các tiên Mùa Đông làm cho anh hoảng sợ hơn cả cô.  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp