Cánh Tiên ( Ảo Ảnh) - Tập 3

Chương 5


1 năm

trướctiếp

Tamani đóng cánh cửa thật khẽ, rồi lao về phía rặng cây trong yên lặng. Anh không có nhiều thời gian. Sau khi Laurel đã an toàn ở trong kia, anh phải đảm bảo David còn sống trở về nhà và đó là một phần công việc chẳng mấy thú vị của anh. Trong những ưu tiên cá nhân của Tamani thì việc giữ lấy mạng sống của chàng trai con người này không quan trọng lắm, tuy nhiên từ khi anh xếp hạnh phúc của Laurel lên vị trí thứ hai sau sự an toàn của cô thì David cũng nhờ đó mà được quan tâm.
Aaron tóm lấy cánh tay Tamani khi anh lao qua cái cây gần nhất. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" anh ấy thì thầm.
"Chúng ta gặp rắc rối rồi," Tamani trả lời dứt khoát.
Rắc rối là điều tối thiểu họ gặp phải lúc này. Khi không cần ra vẻ tự tin và mạnh mẽ trước mặt Laurel, Tamani gục xuống đất, lướt những ngón tay đan vào mái tóc mà anh vẫn chưa quen rằng nó rất ngắn, và để cho nỗi sợ tồi tệ nhất bộc phát ra ngoài. Rất nhiều lần, Tamani đã mong ông Jamison yêu cầu Laurel trở về Avalon vì sự an toàn của cô, nhưng ông vẫn khăng khăng rằng chưa phải lúc và rằng Laurel nên trở về một cách tự nguyện.
"Một tiên nữ khác đã tới," anh nói.
Aaron nhướn một bên lông mày. "Shar chẳng báo gì cả..."
"Cùng ả thợ săn. Không phải từ Avalon đâu."
Giờ thì đôi lông mày của Aaron cùng cong lên. "Unseelie ư?"
"Không hẳn như vậy. Cô ta là một kiểu... tiên nữ hoang dã thôi."
"Nhưng điều đó là không thể mà," Aaron kêu lên, bước tới gần hơn, chống hai nắm tay lên hông.
"Tôi biết chứ," Tamani đáp và nhìn về hướng ngôi nhà, quan sát hai hình bóng đang di chuyển quanh căn bếp trong ánh sáng nhập nhoạng của buổi chiều tà. Anh vừa tóm tắt lại chuyến viếng thăm cho Aaron, vừa thấy sợ hãi khi nghĩ tới tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
"Chúng ta sẽ phải làm gì?" Aaron hỏi.
"Tôi không biết nữa," Tamani trả lời. "Chẳng hạn, thêm quân viện trợ."
"Thêm nữa sao?" Aaron bắt đầu hoài nghi. "Với mức độ này, chúng ta sẽ có một nửa Avalon ở đây vào mùa đông đấy."
"Cũng chẳng ích gì. Chúng ta cần ít nhất một đội theo dõi cô gái kia. Có thể là hai. Jamison đã hứa với tôi sẽ điều thêm lính nếu chúng ta cần, và tôi không muốn điều ai rời khỏi nhà Laurel cả."
Tamani nhìn theo hướng âm thanh động cơ xe hơi đang nổ. Xe của David – nó có một tiếng tíc đặc biệt và đã trở nên quá quen thuộc với anh sau hai tuần vừa qua. Tới lúc đi rồi. Tamani đứng dậy, kéo chiếc điện thoại ra khỏi túi. Anh sẽ thử gọi Shar thêm lần nữa khi theo dấu David. Anh quay lại và đặt tay kia lên vai Aaron. "Tiên nữ này có thể sẽ phá hủy mọi điều chúng ta nguyện cống hiến, nên không thể bắt cô ta một cách dễ dàng đâu."
Anh không đợi Aaron trả lời, mà ngay lập tức chạy hết tốc lực theo ánh đèn hậu của xe David.
Cho dù Yuki có nhiệm vụ gì đi nữa, thì dường như việc đó buộc cô ta phải tảng lờ Laurel bằng mọi giá.
Đầu tiên, Laurel nghĩ rằng chỉ đơn giản là Yuki xấu hổ, khi cố gắng tiếp cận cô ấy để thì thầm một lời xin lỗi vội vàng. Nhưng khi Laurel dừng lại mỉm cười với cô ấy trên hành lang thì Yuki đều giả vờ không chú ý. Đến ngày thứ năm, thì việc tìm kiếm Yuki đã trở thành một thách thức và những nỗ lực của Laurel khiến chính cô phải đau đầu. Laurel không muốn tới gặp Jamison trước khi tìm ra điều gì đó về Yuki nhưng nàng tiên hay lảng tránh này không cho cô một lựa chọn khác.
Vào sáng thứ sáu, Lúc Laurel tới, Tamani không ở trong lớp Chính quyền. Khi cô bất đầu cảm thấy lo lắng thì anh đã ngồi phịch xuống chiếc ghế ngay lúc hồi chuông cuối vang lên. Cô Harms không bắt lỗi đi muộn này mà chỉ nhướn một bên lông mày hăm dọa như muốn nói, lần sau đấy.
"Shar vẫn chưa trả lời," Tamani thì thầm ngay khi cô Harms quay lưng để viết lên bảng.
Laurel bắn sang một ánh mắt lo âu. "Chưa hề sao?"
"Chưa một lần nào." Anh gần như co rúm trong chỗ ngồi. "Có thể chẳng sao hết đâu," anh nói thêm, nghe như đang cố thuyết phục bản thân. "Shar ghét cái điện thoại. Anh ấy không nghĩ chúng ta có thể sử dụng công nghệ của con người; và thường nói chúng ta luôn gặp rắc rối khi làm việc đó. Nên về nguyên tắc, anh ấy đủ bướng bỉnh để không trả lời cuộc gọi. Tuy nhiên việc này... có thể là chuyện gì đó đã xảy ra. Chúng ta sẽ vẫn đi hôm nay, phải không?"
"Vâng," Laurel sốt sắng đáp. "Em đã kể với bố mẹ mọi chuyện. Chúng ta nên đi."
"Tuyệt," anh nói, nghe có vẻ bồn chồn hơn phấn khích.
"Chúng ta sẽ vẫn gặp ông Jamison chứ?" Laurel hỏi.
Tamani ngập ngừng và Laurel nhìn anh dò xét. "Anh không biết," anh thú nhận. "Shar rất cương quyết với việc mở cổng – đặc biệt khi không được báo trước."
"Chúng ta phải gặp ông Jamison," Laurel thầm thì, cố nài nỉ. "Đó là điểm mấu chốt mà, phải không?"
Tamani nhìn cô với vẻ mặt xa lạ trong giây lát, khiến Laurel nghĩ rằng anh sẽ nổi điên với mình. "Đối với em, anh đoán vậy," anh buồn rầu đáp, rồi quay lại phía trước, giận dữ viết nguệch ngoạc trong khi Laurel ghi chép bài. Laurel cố với tới anh, nhưng Tamani kiên quyết tránh xa cô. Cô đã nói gì sai chứ?
Ngay khi tiếng chuông reo lên, Tamani đứng dậy và nhanh chóng hướng ra cửa mà không thèm liếc lại một lần. Lúc anh vừa bước ra hành lang, Laurel đã nghe thấy tiếng cằn nhằn pha lẫn tiếng xô xát. Cô nghển cổ lên và thấy David với Tamani đang đứng giáp mặt nhau, hai quyển sách rơi xuống sàn bên chân họ.
"Xin lỗi," David thì thầm. "Tôi đã không nhìn thấy anh."
Tamani trừng trừng nhìn David, rồi anh chớp mắt nhìn xuống, vừa nhặt sách, vừa lẩm bẩm một lời xin lỗi, và đi lướt qua hành lang.
"Chuyện gì vậy?" Laurel hỏi khi cô cùng David rảo bước cạnh nhau trên hành lang.
"Tai nạn thôi mà," David nói. "Chuông reo lên và anh ta lao ra chắn ngang. Anh không kịp tránh nữa." Anh ngập ngừng nói thêm, "Anh ta trông có vẻ không vui cho lắm."
"Anh ấy nổi giận với em đấy," Laurel nói, quan sát tấm lưng Tamani biến mất trong đám đông. "Em không biết tại sao nữa."
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Laurel giải thích trong lúc họ tiến tới hai chiếc tủ sát cạnh nhau. Là học sinh năm cuối cũng có những đặc quyền riêng của nó.
"Có phải vì em không lo lắng cho Shar không?" Cô hỏi.
David ngập ngừng. "Có thể," anh thừa nhận. "Chẳng phải em sẽ nổi điên lên nếu anh ta không lo lắng cho anh? Hay Chelsea sao?"
"Đúng vậy, nhưng chuyện đó khác. Anh và Chelsea không giống Shar. Tamani không lo lắng cho anh bởi anh chẳng có ý nghĩa gì với anh ấy cả," Laurel đáp, cảm thấy bực bội khó chịu mỗi khi nghĩ đến thái độ khinh miệt của Tamani đối với toàn bộ con người. "Em không lo lắng cho Shar bởi anh ta hoàn toàn có thể tự chăm lo cho bản thân. Đó là thái độ... tôn trọng."
"Anh hiểu, nhưng nếu Tamani đang lo lắng," David hạ thấp giọng nói, "em không nghĩ mình cũng nên thấy lo sao?"
Điều này có vẻ hợp lý và Laurel thấy những ác cảm trước đây của cô biến mất – trong chốc lát. "Anh nói đúng," cô đáp. "Em nên xin lỗi anh ấy."
"Được rồi, em sẽ có vô số dịp vào chiều nay mà," David nói bằng giọng tưởng chừng như thoáng qua.
Laurel bật cười, giả vờ ngạc nhiên. "David, anh đang ghen à?"
"Không! Được rồi, ý của anh là, anh muốn được ở bên em chiều nay, nên vì thế, phải, anh đoán vậy." Anh nhún vai. "Anh chỉ ước mình có thể đi cùng." Anh dừng lại, rồi nhìn cô với vẻ hoàn toàn vô hại. "Anh có thể đợi trong xe mà."
"Đây chắc chắn không phải ý hay đâu," Laurel dịu dàng đáp, nhưng trong đầu cô đang nghĩ về cuộc đối thoại với Tamani. "Bọn em đang cố gắng vào Avalon mà chưa thông báo trước. Anh đi cùng sẽ khiến họ gặp nguy hiểm đấy."
"Được rồi." David tạm ngừng lời, rồi hướng đầu tới gần cô hơn và thốt ra một lời thì thầm hết sức khó chịu. "Anh ước mình có thể qua cổng cùng em."
Cổ họng cô siết chặt lại. Avalon là một thứ không bao giờ Laurel có thể chia sẻ với David. Và không phải chỉ vì các tiên sẽ chẳng bao giờ để anh bước qua cổng mà Laurel còn hơi lo lắng về cách David bị đối xử nếu anh được cho phép. "Em biết," cô thì thầm, đưa tay chạm lên má anh.
"Anh sẽ rất nhớ em đấy," anh nói.
Cô bật cười. "Em còn chưa đi mà!"
"Phải, nhưng em chuẩn bị vào lớp. Anh sẽ nhớ em cho đến khi hết tiết."
Laurel liền vỗ vai trêu anh. "Anh ngờ nghệch quá."
"Phải, nhưng anh yêu em."
"Em cũng vậy," Laurel đáp và nép mình trong vòng tay anh.
Khi lớp học cuối cùng kết thúc, Laurel đi thẳng tới bãi đậu xe vì biết rằng Tamani đang lo âu tới mức nào. Phải thừa nhận, cô hơi tò mò về loại xe anh đi. Và lẽ ra cô không nên ngạc nhiên khi thấy một chiếc mui trần. Lúc mở cửa và hạ thấp mui xe, Tamani vẫn chẳng nói gì .
Mấy phút đầu, Laurel chỉ đơn giản là bị lôi cuốn bởi trông thấy Tamani lái xe. Sự mới lạ khi nhìn thấy anh trong những hoàn cảnh đậm chất con người đã bắt đầu phai nhạt dần, tuy nhiên nó vẫn chưa mất hẳn.
Cuối cùng, lúc Tamani đưa xe lên đường cao tốc, Laurel quyết định phá vỡ bầu im lặng. "Em xin lỗi," cô lên tiếng.
"Vì chuyện gì cơ?" Tamani trả lời, vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng.
"Vì không thấy anh đang nghiêm túc. Về Shar."
"Được rồi," Tamani thận trọng nói. "Anh đã cư xử thái quá."
"Không đâu," Laurel khăng khăng. "Đáng lẽ em phải lắng nghe."
Tamani im lặng.
Laurel ngồi yên, bối rối không biết nói gì tiếp.
"Nếu có chuyện gì xảy ra với anh ấy, anh không biết mình sẽ phải làm gì nữa," cuối cùng Tamani cũng lên tiếng, lời nói của anh cứ thế tuôn ra.
Laurel không muốn xen ngang và làm anh im lặng trở lại nên cô chỉ gật đầu.
"Shar là... anh chắc rằng anh ấy giống một người anh trai, nếu anh biết điều đó là như thế nào." Anh liếc qua cô trong giây lát trước khi quay mắt trở lại phía con đường. "Mọi thứ anh có lúc này đều mắc nợ anh ấy. Thậm chí theo nguyên tắc, anh còn chưa đủ tuổi để tham gia đội cảnh vệ nhưng Shar đã bảo lãnh cho anh và đào tạo anh thành một người lính thực thụ." Sau cùng, Tamani mỉm cười. "Anh ấy đã giúp anh gặp lại em đấy."
"Anh ấy sẽ ổn thôi," Laurel đáp, cố gắng nói bằng giọng chắc chắn hơn là tùy tiện. "Từ mọi điều anh từng kể và mọi điều em biết về Shar, anh ấy thật đáng ngưỡng mộ. Em chắc mọi chuyện ổn cả thôi."
"Anh cũng hy vọng thế," Tamani đáp, tăng tốc nhanh hơn.
Laurel quay ra quan sát con đường, nhưng cô có thể thấy Tamani đang liếc trộm mình. "Anh chẳng mấy khi nói chuyện với em ở trường cả," sau mấy phút, Laurel lên tiếng trong khi Tamani giảm tốc độ để chuyển làn đường, vượt một đoàn xe RV. Cô thấy thật bất ngờ với cách anh sử dụng hộp số truyền động bằng tay và đang chuyển cần số thuần thục hơn cả cô hồi mới học lái.
Tamani nhún vai. "Thôi nào, chúng ta không cần biết nhiều về nhau, nhớ chứ?"
"Phải, nhưng anh đã nói chuyện với em trong lớp Chính quyền. Ít nhất, anh có thể vẫy tay trên hành lang mà."
Tamani thoáng liếc nhìn cô. "Anh không chắc đó là ý kiến hay đâu."
"Tại sao?"
"Bởi vì Yuki. Klea. Bọn quỷ. Em hãy chọn đi." Anh tạm ngừng. "Anh cũng lo về việc có quá nhiều tiên tập trung một chỗ. Anh cũng muốn thế," anh nói thêm và mỉm cười, "nhưng anh không nghĩ đó là ý hay đâu."
"Ồ, hiển nhiên rồi!" Laurel đáp, giả vờ vui vẻ. "Thay vào đó, chúng ta nên che giấu mối quan hệ này và rồi mọi người thấy ta lái xe loanh quanh cùng nhau, họ sẽ nghĩ em đang lừa dối bạn trai mình. Điều đó thì tốt hơn nhiều đấy. Tại sao em không nghĩ ra nhỉ?" Cô liếc qua anh. "Hãy tin em, trong một thị trấn nhỏ, vụ tai tiếng còn lôi kéo nhiều sự chú ý hơn là nhóm người theo chủ nghĩa ăn chay đấy!"
"Em muốn anh làm gì?" Tamani hỏi.
Laurel suy nghĩ giây lát rồi đáp lời. "Vẫy tay trên hành lang. Chào hỏi nhau. Đừng phớt lờ em trong lớp Diễn thuyết nữa. Trong vài tuần tới, mọi người sẽ thấy bình thường thôi. Thậm chí cả Yuki hay Klea, giả sử họ có quan tâm."
Tamani cười toe toét. "Em không nghĩ mình thông minh ư?"
"Em không nghĩ vậy," Laurel đáp và cười lớn, rồi nghiêng đầu ra ngoài một chút để cơn gió đùa nghịch mái tóc vàng dài của cô và thổi bay chúng ra sau. "Em biết vậy." Ngừng một lúc, cô nói thêm, "Anh cũng có thể kết bạn với David." Cô liếc nhìn Tamani bởi anh chẳng nói gì. Anh đang cau mày. "Hai người có rất nhiều điểm chung và tất cả chúng ta sẽ chơi cùng nhau."
Anh lắc đầu. "Không được đâu."
"Tại sao không chứ? David là người tốt. Và sẽ tốt hơn cho anh nếu có bạn bè là con người," cô nói, thầm ám chỉ về nguồn gốc của vấn đề mà cô đang nghi ngờ.
"Không phải vậy," Tamani đáp, một tay mơ hồ ra dấu.
"Vậy thì tại sao?" Laurel khiêu khích.
"Anh chỉ không muốn đến gần chàng trai mà anh đang muốn cướp bạn gái của cậu ta đâu," anh thẳng thừng đáp, mà không nhìn cô.
Laurel yên lặng quay ra nhìn đăm đăm về phía cửa sổ trong suốt quãng đường còn lại.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp