Cánh Tiên ( Ảo Ảnh) - Tập 3

Chương 4


1 năm

trướctiếp

Laurel kéo cánh cửa khép lại và chẳng ước gì hơn là có thể quay ngược thời gian, để phớt lờ tiếng chuông cửa như lời đề nghị của David. Không phải việc im lặng có thể ngăn cản được Klea nhưng...
"Sao rồi?"
Laurel quay người, giật mình bởi âm điệu trong giọng nói của Tamani. Anh ấy đang đứng cạnh David ở phòng ngoài. Cả hai đều khoanh tay trước ngực.
"Anh ở đây từ lúc nào vậy?" Cô bối rối hỏi.
"Khoảng nửa giây trước khi em mở cửa," David trả lời hộ Tamani.
"Cô ta muốn gì?" Tamani hỏi. Anh mím chặt môi và lắc đầu. "Anh không thể nghe rõ cô ta nói gì. Nhưng anh đoan chắc cô ta muốn ở ngoài đó là có mục đích – như thể cô ta biết anh ở đây vậy."
Laurel lắc đầu. "Chỉ ở chỗ mái vòm thôi Tamani. Đó là nơi thông thường để ngồi và nói chuyện."
Tamani không có vẻ bị thuyết phục cho lắm, nhưng anh cũng chẳng nhấn mạnh vào vấn đề. "Vậy chuyện gì đã diễn ra? Tại sao Yuki đi cùng cô ta chứ?"
"Yuki là ai vậy?" David hỏi.
"Cô gái đến từ Nhật Bản," Tamani trả lời cộc cằn. "Học sinh trao đổi."
Laurel nhìn anh ấy chằm chằm trong giây lát, tự hỏi liệu anh có biết chuyện đó hay không. Nhưng cô nhớ lại họ đã cùng nhau đi tham quan trường. Và hiển nhiên, thầy Robison đã giới thiệu. Mặt khác, anh ấy đã kể với cô nếu anh ấy biết – phải không nhỉ?
"Cô ấy là một tiên nữ," Laurel nhẹ nhàng nói.
Cô có thể nghe thấy tiếng im lặng sững sờ rung lên bên tai.
Tamani định cất lời, nhưng sau đó lại im lặng và khép miệng lại. Anh cười nhạt. "Đôi mắt đó. Anh nên nhận ra mới phải." Từ thái độ nhăn nhó, Tamani đã nhanh chóng quắc mắt lên kiên quyết. "Vậy Klea biết về loài tiên – chúng ta phải thừa nhận việc cô ta đã biết về em rồi."
"Em không chắc cô ta biết về loài tiên đâu," Laurel chậm rãi đáp. "Cô ta gọi Yuki là nữ thần rừng." Laurel ngồi lên chiếc ghế dài và ngay lập tức David ngồi xuống cùng, rồi cô thuật lại toàn bộ cuộc đối thoại trong khi Tamani đi lại quanh phòng. "Em không thích cô ta và cũng không tin cô ta, nhưng em nghĩ Klea thực sự không biết Yuki là loài gì đâu."
Đến lúc này, Tamani đứng yên, những ngón tay anh tựa nhẹ lên khuôn miệng.
"Klea đã cứu mạng chúng ta. Thậm chí hai lần," David lên tiếng. "Nhưng đưa một nàng tiên khác tới Del Norte có vẻ là sự trùng hợp khá lớn đấy."
"Phải," Laurel nói và cố gắng sắp xếp cảm xúc của mình. Một phần trong cô thấy vui mừng khôn xiết. Một nàng tiên khác, sống như con người vậy! Và không chỉ có vẻ bề ngoài, như Tamani, mà là được dưỡng dục từ bé bởi bố mẹ nuôi như cô. Phần nào đó trong Laurel muốn ôm ghì lấy Yuki và kéo cô ấy vào trong nhà, tra hỏi về cuộc sống cũng như kỹ thuật đối phó với mọi người hay hoạt động hằng ngày của cô ấy. Yuki ăn gì? Cô ấy đã từng nở hoa chưa? Tuy vậy, việc tiết lộ mọi điều với Yuki cũng có nghĩa là kể hết với Klea, và đó không phải điều Laurel muốn làm.
"Chúng ta biết gì về Yuki?" David hỏi rồi nhìn Tamani, đang đứng khoanh tay và lắc đầu.
"Cơ bản là không có gì. Nhưng cô ấy dính líu đến Klea, nên chúng ta không thể tin cô ấy được," Tamani u ám nói.
"Nếu như Klea đang nói sự thật thì sao?" Cho dù cô không tin tưởng Klea nhưng Laurel vẫn hy vọng rằng trong trường hợp xấu nhất, Yuki chỉ là một con tốt vô tội. Cô không biết tại sao. Có thể chỉ là một khao khát bản năng để bảo vệ những người như cô. Vả lại, cô ấy có vẻ quá nhút nhát và rụt rè. "Ý em là, nếu cô ấy ở đây để do thám thì tại sao lại tiết lộ hết về mình như vậy?"
"Có rất nhiều cách để làm gián điệp," Tamani dịu dàng đáp. "Yuki có thể là nghi binh, hoặc có thể đang núp bóng dưới vỏ bọc ngây thơ. Biết Yuki là một tiên nữ vẫn chưa quan trọng bằng việc biết cô ấy là loài nào đâu."
"Phần lớn là tiên Mùa Xuân phải không?" David hỏi.
"Tất nhiên," Tamani khẳng định. "Và một Ticer được con người bao bọc cũng có thể trở thành một đội quân đấy."
David tái nhợt người nhưng Laurel đã lắc đầu phản đối. "Klea nói Yuki không có khả năng nào cả."
"Klea có thể nói dối. Hoặc Yuki đang che giấu khả năng của mình với Klea." Anh dừng lại, nhoẻn miệng cười. "Nếu vậy, có thể Yuki đang nói dối Klea. Sẽ có chuyện hay để xem đây."
"Vậy tình huống tệ nhất là gì?" David hỏi. "Cô ấy Cám dỗ tôi hoặc Chelsea để tiết lộ bí mật của hai người chăng?"
"Hoặc cô ta là một người Lấp lánh và đang có mặt tại đây ngay lúc này, vô hình, lắng nghe toàn bộ cuộc trò chuyện giữa chúng ta," Tamani đáp.
"Các tiên Mùa Hạ có thể làm vậy sao?" Laurel hỏi.
"Một vài người," Tamani nói. "Cô ấy không thể thực hiện mà không được huấn luyện. Nhưng anh đã nói với em rồi, anh biết vị trí của mọi tiên bên ngoài Avalon, nên anh đoán bất cứ điều gì cũng có khả năng xảy ra. Mà như chúng ta đã biết, Yuki cũng có thể là tiên Mùa Đông," anh nhắm mắt và khẽ lắc đầu. Suy nghĩ đó khiến dạ dày Laurel siết chặt lại. "Hoặc một tiên Mùa Thu." Anh lưỡng lự, rồi vội vàng tiếp lời như thể sợ ai đó sẽ ngăn cản trước khi anh kịp thốt ra. "Cô ta có thể là người Pha trộn đã đầu độc bố em."
Laurel cảm thấy như bị đánh vào bụng. Cô cố gắng thốt ra một tiếng nghẹn ngào, "Cái gì cơ?"
"Anh... anh..." Tamani lắp bắp nói. "Nghe này, vấn đề là cô ta có thể vô hại, hoặc vô cùng nguy hiểm. Nên chúng ta cần hành động mau lẹ," Tamani nói, lảng tránh câu hỏi của Laurel.
Nhưng Laurel không để anh thoát dễ dàng thế. "Ý anh là hai năm trước – khi ông bị ốm sao? Anh đã nói là do bọn quỷ khổng lồ mà."
Tamani thở dài. "Việc đó có thể do bọn quỷ. Nhưng trong nhiều thế kỷ đối phó với chúng, bọn anh chưa từng thấy chúng dùng độc dược như vậy cả. Chúng thường cục súc và thô bạo... nhưng chúng không phải người Pha trộn. Nên khi cha em ốm..."
"Anh nghĩ một tiên Mùa Thu đã làm việc đó sao?" Laurel thất thần hỏi. Bỗng nhiên cảm giác kinh hãi ập đến trong cô.
"Đúng. Mà không. Bọn anh nghĩ có thể..."
"Vậy sao anh không kể cho em chứ?" Laurel cảm nhận được cơn giận đang dâng lên. Còn điều gì khác mà Tamani chưa kể nữa? Cô đã mong anh cho mình biết về vương quốc loài tiên, chứ không phải là giấu giếm cô như vậy! "Từ khi đó đến giờ, em đã tới Học viện những hai lần. Cơ bản đó là nơi các tiên Mùa Thu sống. Lẽ ra anh phải kể với em chứ!"
"Anh đã cố gắng," Tamani phản kháng, "nhưng Shar đã ngăn anh lại. Và anh ấy đã đúng. Bọn anh đã điều tra. Ngoại trừ em, không một tiên Mùa Thu nào được qua cánh cổng mà không bị giám sát liên tục theo nhóm mười người. Bọn anh không để các tiên dễ dàng đi ngang qua Avalon đâu."
"Anh đã cho phép em mà," Laurel vẫn khăng khăng.
Tamani mỉm cười dịu dàng và đượm buồn. "Vì em vô cùng đặc biệt." Anh hắng giọng rồi tiếp tục nói. "Không ai lại muốn em tới Học viện cùng lòng nghi ngờ rằng mọi người Pha trộn em gặp đều đã cố gắng giết cha em. Đặc biệt là khi chắc chắn không phải là một trong số họ."
Laurel ngẫm nghĩ về điều đó. Cô biết vài tiên Mùa Thu thành thục về thuốc độc cho động vật. Kể cả Mara, người vẫn đang nuôi dưỡng mối thù từ xưa với cô. "Nhưng giờ anh nghĩ Yuki có liên quan sao?" Cô hỏi và đẩy các suy nghĩ kia sang một bên để tập trung vào mối đe dọa đang hiện hữu trước mắt.
"Có lẽ thế. Ý anh là, nó gần như không thể xảy ra được. Cô ta còn quá trẻ. Và trên hết, Barnes có thể kháng lại thuốc độc của chúng ta, nên hắn cũng có thể là tên quỷ khổng lồ có khả năng khác thường theo một cách nào đó. Tất cả những gì anh biết chắc chắn là Yuki không nên ở đây. Không một tiên nữ hoang dã nào được ở đây cả."
"Đợi đã," David nói rồi nghiêng về phía trước, đặt một tay lên chân Laurel. "Nếu Yuki đầu độc cha em, thì Yuki từng làm việc cho Barnes – nhưng nếu Yuki đang làm việc cho Barnes thì tại sao bây giờ cô ta lại ở cùng Klea? Klea đã giết Barnes mà."
"Có thể cô ta là tù nhân của Barnes và Klea đã cứu cô ta," Laurel đáp.
Vậy tại sao Klea không kể cho em điều đó?" David hỏi. "Tại sao cô ta lại nói dối Yuki là một cô nhi cơ chứ?"
"Và chúng ta lại quay về việc Klea nói dối rồi," Tamani nhăn mặt than vãn.
Sau một khoảng lặng dài, Laurel lắc lắc đầu. "Suy đoán cũng chẳng đến đâu cả. Chúng ta không biết gì hết. Tất cả những điều ta biết chỉ là điều Klea đã kể cho em thôi." Cô ngập ngừng. "Điều em thực sự quan tâm là có nên đứng về phía Yuki trong toàn bộ câu chuyện này hay không cơ!"
"Không thể được," Tamani liền phản đối.
Laurel tròn mắt giận dữ trước lời bác bỏ của anh. "Tại sao chứ?"
Tamani quan sát thay đổi trong biểu hiện của cô và hạ giọng xuống. "Anh nghĩ việc đó quá nguy hiểm," anh dịu dàng đáp.
"Anh không thể Cám dỗ cô ta sao?" David hỏi.
"Khả năng này không có hiệu quả rõ rệt với loài tiên đâu," Laurel đáp. Tuy nhiên cô từng bị dụ dỗ, trước khi cô biết mình là... có thể David đã đúng.
Tamani lắc đầu. "Việc đó thậm chí còn tệ hơn. Nếu cô ta đã biết về Cám dỗ thì không có hiệu quả đâu mà anh sẽ bị lộ thân phận mất. Anh không thể mạo hiểm cho đến khi chúng ta biết thêm điều gì đó."
"Vậy chúng ta cần làm gì để biết nhiều hơn đây?" Laurel bực mình hỏi. Tình hình vô vọng này khiến cô thấy nghẹt thở. "Chúng ta không biết ai nói dối và ai nói thật. Có lẽ chẳng ai nói thật cả!"
"Anh nghĩ chúng ta cần gặp Jamison," Tamani lên tiếng sau một hồi suy nghĩ.
Laurel gật đầu. "Em nghĩ đó là ý hay đấy," cô chậm rãi đáp.
Tamani kéo thứ gì đó ra khỏi túi và bắt đầu gõ lên.
"Ôi Chúa ơi, đó là iPhone phải không?" Laurel hỏi, giọng cô vô tình cao vút và to hơn.
Tamani nhìn cô, mặt không hề biểu cảm. "Ừ, thì sao?"
"Anh ấy có một chiếc iPhone kìa," Laurel nói với David. "Người lính tiên sống mà không cần nước sinh hoạt có một chiếc iPhone cơ đấy. Điều này... thật... tuyệt! Mọi người trên cả thế giới này đều có di dộng, ngoại trừ em. Tuyệt quá đi." Bố mẹ cô vẫn khăng khăng rằng di dộng là dành cho người lớn và sinh viên đại học. Đúng là quá tụt hậu so với thời đại.
"Nó là thứ thiết yếu để trao đổi thông tin mà," Tamani chống chế. "Anh phải hòa nhập, con người đã tiến xa hơn so với loài tiên về mặt trao đổi thông tin. Với nó, bọn anh có thể gửi tin nhắn ngay tức thì. Một vài nút bấm và anh có thể nói chuyện với Shar! Thật đáng kinh ngạc!"
Laurel tròn mắt. "Em đã biết họ làm gì rồi." Cô tạm ngừng và một cảm xúc đau đớn che phủ gương mặt cô. "Shar cũng có một chiếc sao?"
"Cứ cho là vậy đi," Tamani chậm rãi đáp nhưng không trả lời câu hỏi của cô, "nó không hoạt động nhanh như khi con người dùng. Cơ thể của chúng ta không dẫn điện, nên đôi lúc anh phải chạm vào màn hình nhiều lần để nó hoạt động. Còn lại, anh không có gì phải phàn nàn cả."
David cười chia buồn với Laurel. "Em muốn dùng điện thoại của anh lúc nào cũng được."
Tamani càu nhàu bằng những từ ngữ kỳ lạ. "Không trả lời." Anh nhét điện thoại vào túi và đứng chống tay lên hông, cùng vẻ mặt trầm ngâm.
Laurel chăm chú quan sát anh, đôi vai căng ra và tư thế cao ngạo. Anh mới quay lại hai tuần mà mọi thứ trong cuộc sống của Laurel trở nên hỗn độn.
Mớ hỗn độn quyến rũ.
Ít nhất lần này, anh có mặc áo phông. Cô húng hắng giọng và nhìn ra xa, kéo suy nghĩ trở về thực tại.
"Chúng ta phải đến mảnh đất," Tamani lên tiếng, kéo một chùm chìa khóa ra khỏi túi. "Đi thôi."
"Gì cơ? Đợi đã!" Laurel nói rồi lao tới vài bước và cô cảm thấy David đang làm y hệt bên cạnh cô.
"Chúng ta không thể tới mảnh đất vào tối nay được."
"Tại sao không? Jamison cần biết chuyện này. Anh sẽ lái xe."
Điều đó nghe thật điên rồ khi thốt ra khỏi miệng Tamani. "Bởi vì đã gần sáu giờ tối rồi. Bố mẹ em sẽ về sớm thôi và em còn làm bài tập nữa."
Tamani trông khá bối rối. "Vậy thì sao?"
Laurel lắc đầu. "Tamani, em không thể đi. Em có nhiều việc phải làm ở đây. Anh đi đi. Anh không cần em. Hơn nữa," cô nói thêm, liếc ra bầu trời màu tía bên ngoài, "sắp tối rồi. Toàn bộ điều này có thể khiến em gặp nguy hiểm và em thấy tốt hơn nếu tất cả chúng ta ở nhà tối nay sau hoàng hôn. Chính anh đã bảo em rằng bọn quỷ đang lảng vảng quanh đây mà," cô nói thêm.
"Đó là lý do anh phải ở gần em đấy," anh nài nỉ. "Đó là công việc của anh mà."
"Và trường học là công việc của em," Laurel nói. "Và giữ gia đình và bạn bè em an toàn. Dù sao, anh cũng có điện thoại. Hãy gọi lại cho Shar sau, bảo anh ấy cuối tuần này hẹn Jamison ra ngoài nói chuyện với chúng ta. Chúng ta đến trường nửa ngày thứ sáu, nên có thể đi sau đó. Hoặc thứ bảy, chúng ta có nhiều thời gian để trở về trước hoàng hôn hơn."
Tamani nghiến răng và Laurel có thể nói rằng cho dù anh không thích điều cô sắp xếp thì anh biết nó vẫn có lý hơn việc lãng phí một giờ lái xe đến mảnh đất ngay khi mặt trời bắt đầu lặn. "Tốt thôi," cuối cùng anh lên tiếng. "Nhưng chúng ta sẽ đi vào thứ sáu, không phải thứ bảy đâu."
"Sau khi tan trường nhé," Laurel nói.
"Ngay sau khi tan trường."
"Thỏa thuận thế đi."
Tamani gật đầu vẻ cam chịu. "David cũng nên về nhà thôi. Sắp hoàng hôn rồi."
Anh vừa nói, vừa quay người hướng về phía cửa sau. Laurel lắng nghe tiếng cửa đóng, nhưng chẳng nghe thấy gì. Sau mấy giây, cô lén nhìn vào bếp nhưng anh không còn ở đó.
David nép đầu tựa vào cổ cô, hơi thở nóng hổi phả lên cánh xương đòn. Cô muốn níu anh gần hơn, chặt hơn nhưng cô biết rằng mình phải đợi. Cho dù Tamani tin rằng anh có thể kiểm soát mọi thứ thì Laurel vẫn muốn David được an toàn trong nhà anh lúc hoàng hôn.
"Anh nên về nhà đi," cô thì thầm. "Em không muốn anh ở bên ngoài sau khi trời tối đâu."
"Em không cần lo lắng quá nhiều về anh," David nói.
Laurel lùi lại và nhìn thẳng vào anh. "Có, em phải làm thế," cô dịu dàng lên tiếng. "Em sẽ làm gì nếu không có anh?" Đó không hẳn chỉ là một giả thuyết và cô cũng không muốn biết câu trả lời.  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp