Cánh Tiên ( Ảo Ảnh) - Tập 3

Chương 3


1 năm

trướctiếp

Trong vài ngày sau đó, trường học trở thành nơi vô cùng khó xử, sự hiện diện của Tamani trong lớp Chính quyền khiến Laurel say mê nhưng có mặt anh trong lớp Diễn thuyết làm David phát điên lên. Nếu Chelsea không cực kỳ hạnh phúc vì có một tiên thứ hai trong trường Trung học Del Norte thì việc bọn quỷ khổng lồ còn lảng vảng quanh Thành phố Crescent chắc chắn sẽ khiến cô ấy bồn chồn nhiều hơn. Tuy vậy, Tamani vẫn luôn ở xung quanh, gần như tảng lờ Laurel cũng như các bạn cô. Và trong khi Laurel thích thú cái nháy mắt đặc biệt hay nụ cười bí mật của anh, thì những việc này còn nhắc nhở cô đến những mối nguy hiểm có thể ẩn nấp khắp nơi.
Tuy vậy, Laurel vẫn bận rộn với các hoạt động thường ngày tại trường học nhờ vào đống bài tập, các bài kiểm tra và những báo cáo nghiên cứu, cho dù có quỷ hay không có quỷ, Tamani hay không có Tamani. Với kinh nghiệm của mình, cô biết cuộc sống này sẽ khiến mình kiệt sức đến mức nào, sống trong nỗi lo sợ dai dẳng hay từ bỏ hoàn toàn việc đến trường. Cô muốn sống cuộc đời của chính mình và mặc dù Laurel không muốn thừa nhận thì cuộc sống của cô không có nhiều chỗ dành cho Tamani.
Cô không chắc mình cảm thấy buồn vì chuyện đó, tội lỗi hay bực tức. Dù có Tamani trong cuộc sống của cô hay không thì Laurel luôn biết rằng cuộc sống của Tamani sẽ tồn tại bất kỳ một chỗ nhỏ nào khác quý giá ngoài Laurel. Anh sống để bảo vệ cô, và anh sẽ không bao giờ bỏ quên cô. Anh làm phiền cô, khiến cô thất vọng, gây tổn thương cho cô, làm cô tức giận – nhưng chưa bao giờ lãng quên cô.
Đôi lúc cô tự hỏi anh làm gì khi không có mình ở gần. Tuy vậy, nhất là vào những lúc chiều tà, khi nằm ôm David trên chiếc ghế dài, cô đã nghĩ chắc chắn sẽ tốt hơn nếu bản thân mình không biết. Cô và David không thảo luận về chuyện đó – tất nhiên cô đã kể với anh chuyện đang diễn ra, nhưng từ lâu, cả hai đã đưa ra kết luận ngầm rằng nơi nào có liên quan đến Tamani thì im lặng là vàng.
Dạo gần đây, cảm giác ngứa ngáy như bị quan sát liên tục làm Laurel khó chịu. Cô đã cố gắng không chú ý tới mức độ thường xuyên của những cảm giác thật và cảm giác do tưởng tượng nữa. Nhưng cô vẫn hy vọng đó là thật, đặc biệt từ khi một chiếc xe khả nghi lái ngang qua nhà cô.
Hay lúc tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên.
"Mặc kệ nó đi," David lên tiếng và ngước nhìn từ đống giấy nhớ vuông vắn, gọn gàng được dán thẻ của mình, trong khi Laurel gạt đống giấy bừa bộn khỏi lòng cô. "Chắc là một gã bán hàng hoặc đại loại thế thôi."
"Không được," Laurel đáp. "Mẹ em đang đợi một gói hàng từ eBay. Em phải ký nhận nó."
"Quay lại nhanh nhé," David nói rồi nhoẻn cười.
Laurel vẫn mỉm cười lúc cô mở cánh cửa. Nhưng trong thoáng chốc khi trông thấy gương mặt quen thuộc, nụ cười đó nhạt dần và cô cố gắng nở một nụ cười mới. "Klea! Chào! Cháu..."
"Xin lỗi vì đến mà không báo trước," Klea đáp cùng nụ cười duyên, đầy thâm ý chẳng kém gì Mona Lisa. Cô ta − như thường lệ − mặc từ đầu tới chân bộ đồ bó sát màu đen và cặp kính mát bóng như gương được kéo trễ xuống dưới mắt. "Ta hy vọng mình có thể xin một đặc ân."
Klea yêu cầu trực tiếp và thật kỳ lạ. Laurel liền nhớ tới những lời Tamani nói tuần trước về khoảng yên bình trước cơn bão. Cô hy vọng không phải bản thân đang chứng kiến cơn bão đổ dồn tới. "Đặc ân kiểu gì ạ?" cô hỏi, thấy mừng vì giọng mình vẫn vững vàng và mạnh mẽ. "Chúng ta có thể nói chuyện ngoài này không?" Klea hỏi, hất đầu về phía trước hiên nhà.
Laurel lóng ngóng theo sau, mặc dù đã biết không một ai đến được gần ngôi nhà mà không bị tốp lính gác theo dấu mọi chuyển động. Klea chỉ thẳng về phía một cô gái đang đứng yên lặng cạnh chiếc ghế sợi gai phía xa họ nhất. "Laurel, ta muốn cháu gặp Yuki."
Đó là cô gái mà Laurel đã trông thấy đi cùng Tamani vào ngày đầu tiên tại trường học – du học sinh trao đổi Nhật Bản. Cô ấy mặc một chiếc váy kaki cùng chiếc áo mỏng sáng màu với những họa tiết trang trí hình bông hoa đỏ. Cô ấy cao hơn Laurel một chút nhưng dáng đứng khiến cô trông nhỏ hơn – hai tay khoanh lại, đôi vai hạ thấp, cằm kéo xuống ngực. Laurel cảm thấy tư thế này có vẻ quen thuộc − tư thế cô vẫn đứng mỗi khi ước rằng mình có thể biến mất.
"Yuki?" Klea giục. Yuki ngẩng đầu lên và khẽ mở đôi lông mi dài, nhìn Laurel chằm chằm.
Laurel chớp mắt ngạc nhiên. Cô gái này có đôi mắt hình quả hạnh duyên dáng, nhưng chúng có màu xanh lục nhạt ấn tượng dường như trái ngược với mái tóc tối màu và nước da. Rất đẹp cho dù là một sự kết hợp nổi bật.
"Chào em." Laurel cảm thấy lúng túng, cô liền đưa tay ra. Yuki hờ hững nắm lấy nó nhưng Laurel nhanh chóng bỏ ra. Toàn bộ cuộc gặp này khiến cô cảm thấy kỳ lạ. "Em là du học sinh trao đổi mới, phải không?" Laurel hỏi nhưng mắt chuyển hướng về Klea.
Klea hắng giọng. "Không hẳn vậy. Đúng là con bé đến từ Nhật Bản nhưng chúng ta đã phải làm giả vài giấy tờ để đưa nó tới hệ thống trường của cháu. Gọi con bé là du học sinh trao đổi thì dễ dàng nhất."
Laurel há hốc miệng mà không nói được lời nào.
"Chúng ta có thể ngồi không?" Klea hỏi.
Laurel lặng lẽ gật đầu.
"Cháu có nhớ rằng ta đã cầu xin sự hỗ trợ từ cháu vào mùa thu," Klea bắt đầu nói, tựa lưng vào chiếc ghế sợi gai. "Ta đã hy vọng không phải làm phiền cháu, nhưng thật xui xẻo, chúng ta đang rất cần. Yuki là... một người mà tổ chức của ta đang quan tâm. Không phải kẻ địch đâu nhé," cô ta nói thêm thật nhanh, cắt ngang câu hỏi của Laurel. Klea quay lại phía Yuki, vuốt mái tóc dài của cô ấy, rồi chải nó ra sau khuôn mặt. "Con bé cần sự bảo vệ. Bọn ta đã giải cứu nó khỏi lũ quỷ khổng lồ khi nó mới chỉ là một đứa trẻ, và đưa tới một gia đình nhận nuôi ở Nhật Bản, tránh thật xa khỏi đám người biết chuyện." Klea thở dài. "Thật không may, chẳng có gì là hoàn hảo cả. Mùa thu năm trước, gia đình nuôi Yuki − ừm, bố mẹ nuôi – đã bị bọn quỷ giết hại trong lúc đang cố bắt con bé. Mọi người chỉ kịp cứu nó thôi."
Laurel nhìn Yuki, đang đáp lại bằng ánh mắt chằm chằm cùng vẻ điềm tĩnh, như thể không phải Klea đang kể về việc bố mẹ cô bị giết hại.
"Họ đã gửi con bé cho ta. Một lần nữa. Con bé đã đi chu du cùng ta, nhưng nó thực sự cần đến trường." Klea tháo cặp kính mát, chỉ đủ lâu để dụi mắt vẻ mệt mỏi. Thậm chí ngoài trời không có nắng – nhưng tất nhiên, Klea mang cả thứ ngu ngốc đó vào ban đêm, nên Laurel cũng chẳng ngạc nhiên. "Thêm nữa, bọn ta đã diệt sạch lũ quỷ ở khu vực này năm ngoái. Dẫu sao, ta không muốn lại đặt con bé vào vòng nguy hiểm, và ta cũng không muốn bất kỳ tên quỷ khổng lồ mới nào phát hiện ra con bé. Nên bọn ta đưa con bé tới trường ở đây."
"Cháu không hiểu. Tại sao lại ở đây? Cô còn cần cháu làm gì chứ?" Laurel không thấy có lý do gì để che giấu thái độ hoài nghi của mình. Cô từng thấy khu trại của Klea – khi bọn quỷ khổng lồ tới, cô chẳng thể nghĩ tới ai khác ít cần sự giúp đỡ hơn Klea.
"Hy vọng là không quá nhiều. Nhưng ta còn nhiều việc phải làm. Ta không thể mạo hiểm đưa con bé theo trong chuyến đi săn được. Nếu ta gửi nó đến nơi quá xa, con bé có thể bị bọn quỷ tấn công mà ta không biết. Nhưng nếu ta không gửi nó đủ xa thì những tên lọt lưới có thể tìm tới chỗ con bé sau đó. Cháu đã tự mình bắt năm tên quỷ khổng lồ năm ngoái, và Jeremiah Barnes là một trường hợp đặc biệt. Vì thế, ta nghĩ rằng cháu có thể giải quyết bất cứ... yếu tố ma mãnh nào có thể xuất hiện trong thị trấn. Và ta tin cháu là một người tốt bụng sẽ giúp ta để mắt tới con bé. Làm ơn đi mà?" Klea nói thêm, sau một chút suy nghĩ.
Klea ngụ ý về nhiều thứ hơn điều cô ta đang nói, nhưng Laurel không thể hình dung ra. Yuki ở đây để theo dõi Laurel chăng? Hay Laurel đang để những nghi ngờ của Tamani làm mình hoang tưởng? Klea từng cứu mạng Laurel – những hai lần! Dẫu vậy, việc miễn cưỡng tin vào Klea khiến cô ngứa ngáy khó chịu. Cho dù trực giác phụ nữ mách bảo điều gì, cho dù câu chuyện đó thuyết phục thế nào, thì mọi từ ngữ thốt ra từ miệng cô ta đều là dối trá.
Lúc này, chẳng phải Klea đang cố tình tỏ vẻ bí ẩn sao? Có lẽ bởi vì đây là lần đầu tiên Laurel trông thấy Klea giữa thênh thang ánh sáng ban ngày, hay bởi cô đang ở gần những thần tiên bảo vệ mình, hay chỉ vì giờ đây cô đã lớn và tự tin hơn. Nhưng dù là nguyên nhân gì, Laurel vẫn thấy như thế là đủ rồi. "Klea, tại sao cô không nói thẳng với cháu lý do thực sự cô ở đây?"
Câu này, kỳ lạ thay lại làm Yuki khẽ cười, dù chỉ một chút. Gương mặt Klea ngây ra trong giây lát, rồi cô ta cũng cười. "Đó là điều ta muốn nói với cháu đấy, Laurel... cháu vẫn không tin ta, sau tất cả mọi thứ ta đã làm cho cháu. Và tại sao cháu lại như vậy? Cháu chẳng biết gì về ta. Sự cẩn trọng của cháu khiến ta rất tin tưởng cháu. Nhưng lúc này cháu phải tin ta, ít nhất đủ để giúp ta, vậy nên ta sẽ thẳng thắn với cháu." Klea nhìn Yuki, lúc này đang ngó chăm chăm xuống lòng mình. Klea vươn người tới và hạ thấp giọng. "Chúng ta nghĩ bọn quỷ khổng lồ quan tâm đến Yuki bởi vì nó không thực sự... là con người."
Đôi mắt Laurel mở lớn.
"Chúng ta cho rằng con bé là một nữ thần rừng," Klea nói tiếp. "Điều đó khá hợp lý. Tuy nhiên con bé là vật mẫu đặc biệt mà bọn ta từng gặp. Chúng ta chắc chắn là nó không phải một loài động vật; con bé có tế bào thực vật. Dường như, nó nhận dưỡng chất từ đất và mặt trời, cả nhiều nguồn bên ngoài nữa. Con bé không thể hiện bất cứ khả năng siêu nhiên nào, như sức mạnh hay khả năng thuyết phục mà chúng ta thấy ở quỷ khổng lồ, nhưng quá trình trao đổi chất chính là điều kỳ diệu nho nhỏ. Ta thực sự cần cháu giúp để mắt tới con bé. Có thể mất vài tháng trước khi ta sắp xếp một ngôi nhà an toàn về lâu dài cho nó. Giờ đây ta hy vọng mình sẽ che giấu con bé thật kỹ, nhưng nếu không may thì cháu sẽ là kế hoạch dự phòng của ta."
Laurel phải mất một giây mới hiểu. Cô quay lại phía Yuki và cô ấy cũng ngước nhìn cô. Đôi mắt màu xanh lục nhạt. Chúng giống như tấm gương phản chiếu đôi mắt Laurel. Đôi mắt của Aaron. Của Katya. Và, sau cùng là đôi mắt của Tamani.
Đó là đôi mắt của loài tiên. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp