Cánh Tiên ( Ảo Ảnh) - Tập 3

Chương 2


1 năm

trướctiếp

Thở dài nặng nề, Laurel thả rơi chiếc ba lô lên mặt bàn bếp. Cô dừng lại trước tủ lạnh, nhìn chằm chằm vào bên trong và lưỡng lự. Rồi cô chộp lấy một trái xuân đào trước khi đóng cánh cửa lại, để không ngó nghiêng thêm nữa.
Cô tiến về phía cửa sau và nhìn chăm chú vào rừng cây sau nhà, như vẫn thường làm, tìm kiếm dấu hiệu của các vị tiên đang ở ngoài đó. Đôi khi, cô nói chuyện với họ. Thậm chí thỉnh thoảng, cô mang cho họ chất lỏng cũng như bụi tiên phòng vệ. Cô không biết liệu những người lính đó có dùng được chúng hay không, nhưng ít ra họ đã không từ chối. Cảm giác mình có ích khiến Laurel thấy thật phấn chấn, đặc biệt là khi nhiệm vụ canh gác ngôi nhà của cô đã phá vỡ cuộc sống của họ.
Tuy vậy từ năm ngoái, việc canh gác dường như không còn cần thiết nữa bởi đã vắng bóng mọi hoạt động của quỷ khổng lồ. Cho dù cô hiểu rõ hơn về hoạt động của chúng thì một phần trong cô vẫn muốn đề nghị họ trở về nhà. Ông Jamison từng cảnh báo rằng bọn quỷ khổng lồ thích tấn công con mồi khi không phòng thủ và kinh nghiệm của cô đã chứng minh những lời ông nói. Dù muốn hay không, việc những lính gác ở lại chắc chắn là cách an toàn nhất, ít ra cho tới lúc này.
Laurel kéo cánh cửa sau và bắt đầu tiến về hướng rừng cây. Cô không nhớ rõ nơi mình đã gặp anh nhưng chẳng cần nghi ngờ gì, Tamani sẽ tìm thấy cô như thường lệ. Cô đột ngột dừng lại rồi đi vòng qua một bụi sồi và phát hiện ra anh đang cố tháo một bên giày bằng cách đá tung nó đi. Anh quay lưng về phía cô, chuẩn bị cởi bỏ chiếc áo phông; vậy mà Laurel không thể ngừng quan sát chăm chú. Khi Tamani cúi người kéo một sợi dây giày bướng bỉnh, ánh mặt trời lấp ló qua vòm lá, rọi sáng lên làn da nâu trên lưng anh – nước da còn tối màu hơn của David. Anh khẽ càu nhàu và cuối cùng sợi dây cũng tung ra, chiếc giày liền bị đá bay tới thân cây bách gần đấy.
Trút bỏ quần áo mà như tự do thoát khỏi gông cùm, đôi vai Tamani được thả lỏng và anh thở dài thành tiếng. Thậm chí anh còn khá thấp so với tiêu chuẩn con người, hai cánh tay dài và mảnh dẻ. Anh duỗi thẳng tay sang hai bên, bờ vai rộng tạo thành mặt trên của một hình tam giác gầy với phần đỉnh nằm chỗ thắt lưng, nơi chiếc quần jean bao quanh hông một cách lỏng lẻo. Tấm lưng nghiêng nghiêng của anh đón lấy ánh nắng mặt trời và trong thoáng chốc, Laurel tưởng rằng mình có thể thấy anh đang hấp thụ những tia nắng đầy sức sống đó. Cô biết mình phải lên tiếng – thông báo về sự có mặt của bản thân nhưng lại thấy lưỡng lự.
Khi anh chống hai tay lên cặp hông mà cô đang nhìn chăm chăm rồi ngẩng mặt lên trời, Laurel nhận ra mình phải đánh tiếng trước khi anh kịp làm thêm điều gì khác. Vậy nên cô khẽ hắng giọng.
Mặt trời buông tia nắng vàng len lỏi qua mái tóc Tamani trong lúc anh vội quay người vẻ căng thẳng. "Là em đấy à," anh nói, có phần nhẹ nhõm. Rồi một ánh mắt khác thường ngay lập tức thế chỗ. "Em đứng đó bao lâu rồi?"
"Không lâu lắm," Laurel đáp nhanh.
"Một phút?" Tamani nhấn mạnh. "Hay hai?"
"Ừm, khoảng một phút, em đoán vậy."
Tamani lắc đầu. "Và anh chẳng nghe thấy gì cả. Quỷ tha ma bắt thứ quần áo con người." Anh ngồi phịch xuống một khúc gỗ và cởi bỏ chiếc tất. "Chúng không chỉ khó chịu mà còn ồn ào nữa! Và chuyện gì xảy ra với cái trường đó vậy? Thật quá tối tăm!"
Laurel nén một nụ cười. Cô từng nói với mẹ điều tương tự sau ngày đầu tiên tại Del Norte. "Anh sẽ quen thôi," cô nói, đưa anh trái xuân đào. "Ăn đi. Nó sẽ giúp anh cảm thấy khỏe hơn."
Anh nhận lấy trái đào và các ngón tay khẽ vuốt ve tay cô. "Cảm ơn em," anh dịu dàng đáp, thoáng chút ngập ngừng rồi quyết định cắn một miếng. "Anh đã được huấn luyện cho việc này. Thật đấy! Nhưng họ chưa bao giờ bắt anh ở trong lâu đến vậy trong cùng một lần. Anh đã tập trung vào việc học văn hóa, thậm chí còn không nghĩ tới hậu quả của việc ở trong đó quá lâu."
"Nếu anh ngồi dưới cửa sổ sẽ đỡ hơn đấy," Laurel đề nghị. "Em cũng học được rằng việc này khá khó khăn."
"Và ai lại nghĩ ra quần jean cơ chứ?" Tamani tiếp tục. "Loại vải nặng nề, ngột ngạt này ư? Em đang nói nghiêm túc rằng giống loài phát minh ra Internet không thể tạo ra loại vải tốt hơn vải bông này sao? Làm ơn đi!"
"Anh nói về Internet," Laurel khịt mũi đáp, "thật kỳ quặc."
Tamani bật cười và cắn thêm một miếng xuân đào. "Em nói đúng," anh tán dương và giơ quả xuân đào lên. "Nó rất có ích đấy!"
Laurel bước tới và ngồi xuống cạnh anh trên khúc gỗ. Họ ngồi gần đến mức có thể chạm vào nhau nhưng dường như khoảng không giữa hai người đã biến thành một bức tường đá granite ngăn cách họ. "Tamani này?"
Anh quay lại đối diện cô nhưng chẳng nói gì.
Cô không biết hành động này có phải là sai lầm không nhưng Laurel vẫn mỉm cười và nhoài người tới để vòng tay quanh cổ anh. "Xin chào," cô nói, đôi môi kề sát bên tai anh.
Anh bao bọc cô trong tay mình để đáp trả lời chào mừng. Cô bắt đầu kéo người về nhưng anh càng giữ chặt hơn, đôi tay anh van xin cô ở yên. Cô đã không chống cự lại và nhận ra chính bản thân cũng không muốn bỏ ra. Sau vài giây, anh buông cô vẻ miễn cưỡng. "Chào em," anh nói thầm.
Cô ngước nhìn đôi mắt xanh sáng trước mặt và thất vọng nhận ra màu mắt kia vẫn làm bản thân phiền muộn. Chúng không còn khác biệt nhưng vẫn là đôi mắt của anh. Tuy nhiên cô cũng thấy màu mắt mới gây bối rối đến kỳ lạ.
"Nghe này," Tamani chầm chậm nói. "Anh xin lỗi vì khiến em quá đỗi ngạc nhiên."
"Anh phải báo trước với em chứ."
"Và em sẽ trả lời thế nào?" Anh hỏi.
Laurel định lên tiếng nhưng lại khép miệng và thay bằng một nụ cười hối lỗi.
"Em sẽ bảo anh đừng tới, phải không?" Tamani nhấn mạnh.
Laurel nhướn một bên lông mày.
"Nên anh không thể kể với em được," anh nói và nhún vai.
Laurel đưa tay xuống, giật một cây dương xỉ nhỏ và bắt đầu xé nó thành nhiều mảnh. "Anh đã ở đâu vậy?" Cô hỏi. "Shar đã không nói gì cả."
"Phần lớn là Scotland, như anh đã kể trong lớp."
"Để làm gì cơ chứ?"
Lần này, đến lượt anh cảm thấy mặc cảm. "Huấn luyện."
"Huấn luyện cho việc gì?"
"Để đến đây."
"Toàn bộ thời gian đó ư?" Laurel nói tựa như một lời thì thầm.
Tamani gật đầu.
Laurel cố gắng không để nỗi đau lấp đầy lồng ngực. "Trong toàn bộ thời gian đó, anh biết mình sẽ quay trở lại mà vẫn ra đi không nói lời tạm biệt ư?" Cô tin rằng anh sẽ hổ thẹn hoặc ít nhất là cảm thấy hối hận, nhưng mọi chuyện không diễn ra như cô mong muốn. Thay vào đó, anh nhìn thẳng vào cô không chớp mắt.
"Vậy còn việc chờ đợi em tới để nói với anh rằng em đã chọn David chứ không phải anh và em sẽ không đến nữa?"
Cô nhìn ra xa, cảm giác tội lỗi bao trùm những nỗi đau.
"Điều đó làm anh thấy tốt hơn sao? Em đã cảm thấy khá hơn – thậm chí là anh hùng – còn anh giống như một kẻ ngốc, ra đi, tới phía bên kia thế giới để diễn vai người tình bị khinh rẻ." Anh ngừng lại, cắn thêm miếng xuân đào và trầm tư nhai một lúc. "Thay vào đó, em đã thấy được sức nặng trong lựa chọn của mình và anh phải giữ phẩm giá của bản thân. Chỉ là một thử thách thôi," anh nói thêm, "kể từ lúc đó, bất chấp mọi thứ, anh vẫn tới phía bên kia thế giới để sắm vai người tình bị khinh rẻ. Anh nghĩ mẹ đã nói đúng, "cùng quả, khác cành."
Laurel không chắc mình hiểu thấu thành ngữ này. Thậm chí sau hai mùa hè tại Avalon, văn hóa loài tiên vẫn gần như vượt quá khả năng hiểu biết của cô. Tuy vậy, cô đã nắm được ý chính của nó.
"Chuyện đã làm thì cũng làm rồi," Tamani nói, ăn vội trái xuân đào, "và anh đề nghị chúng ta không nhắc lại nó nữa." Anh tập trung một giây trước khi ném mạnh cái hạt về phía rừng cây.
Một tiếng cằn nhằn khẽ vang lên. "Hỡi con mắt của Hecate, Tamani! Có cần thiết phải làm thế không?"
Tamani cười ngoác đến mang tai khi một lính canh cao lớn với mái tóc cắt ngắn hiện ra từ giữa rừng cây và đang xoa xoa cánh tay của mình. "Anh đang theo dõi nhé," Tamani nói bằng âm điệu rạng ngời.
"Tôi đã cố gắng dành cho anh chút không gian nhưng chính anh yêu cầu tôi gặp ở đây."
Tamani giơ hai tay đầu hàng. "Tôi thua rồi. Còn ai đang đến nữa?"
"Những người khác đang quan sát ngôi nhà, chẳng có lý do nào để họ tham gia với chúng ta cả."
"Tuyệt," Tamani nói và ngồi thẳng dậy. "Laurel, em từng gặp Aaron chưa nhỉ?"
"Vài lần rồi," Laurel đáp, mỉm cười chào. "Vài" là hơi nhiều nhưng thẳng thắn mà nói cô chắc họ đã gặp nhau một hoặc hai lần. Mùa đông năm trước, cô đã cố gắng ra ngoài, nói chuyện với các lính gác – để làm bạn. Nhưng họ luôn khom lưng, khiến cô thấy khó chịu và chẳng nói gì. Dẫu vậy, Aaron vẫn tạo cảm giác thật thân quen.
Quan trọng hơn, anh ấy không lên tiếng xác nhận. Anh chỉ gật đầu – rất thấp gần như là cúi chào – rồi quay lại với Tamani.
"Tôi không phải lính gác thông thường tại đây." Tamani mở lời, nhìn về phía Laurel. "Tôi ở đây để thực hiện bổn phận Fear-gleidhidh của mình."
Laurel mất một lúc mới nhớ ra từ này. Mùa thu năm trước, Tamani từng nói với cô về ý nghĩa của từ "escort" và nó gần tương đồng với một từ mà các tiên Mùa Đông dùng để nói về lính gác của họ. Nhưng nó có vẻ... riêng tư hơn.
"Bọn anh nhận được rất nhiều cuộc gọi, dày đặc vào năm ngoái," Tamani tiếp tục. "Thật khó để quan sát em khi ở trường, hay bảo vệ em tốt hơn tại những nơi đông người. Nên anh đã tới Trang viên để được huấn luyện chuyên sâu. Anh không thể hòa trộn với con người tốt như em, nhưng đủ để ở gần mà không có vấn đề gì."
"Việc này là thực sự cần thiết sao?" Laurel cắt ngang.
Cả hai quay sang, ngây người nhìn cô.
"Chẳng có dấu hiệu nào của bọn quỷ − hay điều gì khác – trong nhiều tháng rồi."
Một ánh mắt lướt qua giữa hai người lính gác và Laurel cảm thấy sợ hãi khi nhận ra có nhiều điều họ chưa kể với cô. "Đó không hẳn... là sự thực," Aaron nói.
"Họ đã thấy nhiều dấu hiệu của bọn quỷ," Tamani lên tiếng và ngồi xuống khúc gỗ đã bị đốn. "Chỉ là không phải những con quỷ thực sự."
"Điều đó có tệ lắm không?" Laurel hỏi, vẫn nghĩ rằng việc không thấy bọn quỷ vì bất kỳ lý do nào cũng tốt đẹp.
"Rất tệ là khác," Tamani đáp. "Bọn anh đã thấy các vết chân, xác động vật đẫm máu, thậm chí cả một hố lửa đặc biệt. Tuy vậy, tốp lính gác ở đây đang sử dụng mọi thứ họ từng dùng tại cánh cổng như huyết thanh theo dõi, bẫy hiện diện... và chưa cái nào tóm được một tên quỷ nguyên hình cả. Bọn anh đã tìm bọn quỷ bằng mọi cách có thể nhưng vẫn không thấy, dù ta biết chúng ở đâu đó quanh đây."
"Chúng có thể là... những dấu vết cũ rồi không? Kiểu như, từ năm ngoái ấy?" Laurel hỏi.
Aaron định lên tiếng nhưng Tamani đã cướp lời anh ta. "Hãy tin anh, chúng còn mới."
Laurel cảm thấy hơi quặn bụng. Cô chắc chắn không muốn biết điều Aaron định nói.
"Dẫu vậy anh cũng chẳng ngại," Tamani tiếp tục. "Thậm chí, trước khi em nói chuyện với Shar về ngọn hải đăng, Jamison đã muốn anh tiếp tục đi lùng sục đám tay chân của Barnes," Tamani nói. "Cái chết của hắn cho chúng ta chút yên bình, nhưng một tên quỷ khổng lồ như hắn sẽ có nhiều cấp trên hay chỉ huy. Anh nghĩ đây chỉ là khoảng thời gian yên bình trước cơn bão thôi."
Nỗi sợ hãi đang gặm nhấm trong cô. Laurel đã lớn lên mà không có cảm giác này và cô cũng chẳng vui vẻ gì trước sự trở lại bất ngờ của nó.
"Em còn trao cho Klea bốn tên quỷ bị chuốc thuốc mê. Chúng sẽ không dễ dàng tỉnh dậy rồi giết cô ta và bỏ trốn đâu. Chắc chắn cô ta đã thẩm vấn chúng và tìm ra câu chuyện về em, có thể cả về cánh cổng nữa."
Laurel bất ngờ căng thẳng và cảm thấy hoang mang. "Thẩm vấn ư? Theo cách cô ta nói chuyện, em nghĩ là cô ta sẽ chỉ... giết chúng. Mổ xẻ chúng. Em thậm chí đã không..."
"Được rồi," Tamani nói. "Trong hoàn cảnh đó, em đã làm điều tốt nhất có thể. Em không phải là một lính gác. Biết đâu Klea đã giết chúng ngay bên ngoài, con người mà thử thẩm vấn chúng thì chẳng khác gì hành động tự sát. Mà bọn anh cũng không biết Barnes đã tiết lộ với đám tay sai nhiều chừng nào. Dẫu vậy chúng ta vẫn phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất. Nếu đám người săn quỷ này trở thành lũ thợ săn tiên, thì em có thể gặp nhiều nguy hiểm hơn đấy. Jamison muốn giải quyết những phát sinh mới nên đã thay đổi kế hoạch đôi chút."
"Đôi chút," Laurel lặp lại rồi bỗng cảm thấy mệt mỏi. Cô nhắm mắt lại và đưa hai tay lên ôm mặt. Cô cảm thấy cánh tay Tamani đang choàng qua mình.
"Nghe này," Tamani nói với Aaron, "Tôi sẽ đưa cô ấy vào trong. Tôi nghĩ chúng ta xong việc tại đây rồi."
Một cú đẩy nhẹ giúp Laurel đứng dậy và cô tiến về phía ngôi nhà mà không nói lời tạm biệt. Cô đi thật nhanh, kéo mình tránh xa bàn tay Tamani, cô muốn cả hai giữ khoảng cách và thể hiện sự độc lập của mình.
Hay những gì còn lại của nó.
Cô kéo cánh cửa sau và để mở cho Tamani bước vào, rồi tiến tới chỗ tủ lạnh, chộp lấy miếng hoa quả đầu tiên trong tầm mắt.
"Em có phiền không nếu anh lấy miếng khác?" Tamani hỏi. "Trái xuân đào em đưa anh thực sự có ích đấy."
Chẳng nói lời nào, Laurel đưa trái cây cho anh và nhận ra mình cũng chẳng muốn ăn.
"Có chuyện gì sao?" Cuối cùng, Tamani cũng cất tiếng hỏi.
"Em không chắc," Laurel đáp, lảng tránh ánh mắt của anh. "Mọi thứ thật... điên rồ. Ý em là..." – giờ cô lại đối mặt với Tamani – "Em rất vui vì anh trở lại. Em thực sự rất vui."
"Tốt," Tamani đáp, nụ cười run run. "Anh bắt đầu thấy băn khoăn đây."
"Nhưng rồi anh nói rằng em đang gặp nguy hiểm và bỗng nhiên em lại thấy lo lắng cho cuộc đời mình một lần nữa. Em không có ý xúc phạm, nhưng điều đó làm lu mờ đi cảm giác hạnh phúc."
"Shar muốn cử người khác tới và định không nói với em, nhưng anh nghĩ em nên biết thì hơn. Thậm chí nếu nó có nghĩa... thế đấy, tất cả điều này," anh nói và mơ hồ ra hiệu.
Laurel cân nhắc kỹ. Thứ gì đó bên trong cô khăng khăng rằng cách này tốt hơn, nhưng cô không chắc lắm. "Em đang gặp nguy hiểm tới mức nào?"
"Bọn anh không chắc lắm." Tamani ngập ngừng. "Rõ ràng, có chuyện gì đó đang diễn ra. Anh đã ở đây vài ngày, nhưng những điều anh đã thấy... Em có biết rõ về huyết thanh theo dõi không?"
"Chắc chắn rồi. Chúng đổi màu, phải không? Để chỉ ra một dấu vết đã xuất hiện bao lâu? Em chưa thể tạo ra chúng..."
"Không cần đâu. Bọn anh có loại đặc biệt để theo dõi quỷ khổng lồ và con người. Anh đã đổ vài thứ vào một dấu vết còn rất mới và tất cả đều không có phản ứng."
"Vậy, không có phép thuật nào hoạt động?" Laurel hỏi, cổ họng căng cứng.
"Kiểu như vậy," Tamani thừa nhận.
"Anh chẳng làm em cảm thấy an toàn hơn tẹo nào," Laurel nói, cố gắng xen vào chút hài hước cùng một nụ cười. Nhưng sự run rẩy trong giọng nói đã phản bội cô.
"Đừng hoảng sợ," Tamani nài nỉ. "Chúng ta không cần phép thuật – nó chỉ giúp nhiều thứ trở nên dễ dàng hơn. Bọn anh đang làm mọi việc có thể để tuần tra khu vực. Chúng ta không có nhiều khả năng." Anh ngập ngừng. "Vấn đề là bọn anh không biết thực sự mình đang chống lại thứ gì. Bọn anh không biết có bao nhiêu tên ngoài đó, chúng đang làm gì, không gì cả."
"Vậy anh ở đây để thông báo rằng em lại được siêu-chăm-sóc đấy à?" Laurel nói và cô hiểu mình nên biết ơn thay vì oán giận họ. "Ở trong nhà, mặt trời lặn là giờ giới nghiêm, tất cả sao?"
"Không đâu," Tamani nhanh chóng đáp, khiến cô ngạc nhiên. "Anh không ở đây để bảo em làm gì như thế. Anh không tuần tra, không đi săn lùng, anh chỉ theo sát em thôi. Em cứ sống cuộc đời của mình và tiếp tục mọi hoạt động bình thường. Anh sẽ giữ an toàn cho em," anh nói rồi bước đến để kéo một lọn tóc vướng trên mặt cô. "Hoặc là phải chết."
Laurel đứng sững sờ, cô hiểu được ý nghĩa trong từng từ anh nói. Nhưng Tamani đã đọc sai sự yên lặng của cô là một lời mời gọi và tiến tới, ôm lấy má cô.
"Anh đã rất nhớ em," anh thì thầm, hơi thở rọi sáng gương mặt Laurel. Một tiếng thở dài nhè nhẹ thoát khỏi đôi môi trước khi cô có thể ngăn nó và Tamani kéo đến gần hơn, đôi mắt cô khép dần.
"Chẳng có gì thay đổi cả," cô thì thầm khi khuôn mặt anh đã kề sát bên. "Em đã lựa chọn rồi."
Bàn tay anh vẫn giữ nguyên nhưng cô cảm nhận được những rung động khe khẽ nơi các ngón tay. Cô nhìn anh nuốt nước bọt một lần trước khi mỉm cười thiểu não và kéo người trở lại.
"Tha lỗi cho anh. Anh đã đi quá xa."
"Em sẽ phải làm gì?"
"Điều em làm mỗi ngày," Tamani nhún vai đáp. "Càng ít thói quen thay đổi càng tốt."
"Em không có ý đó," Laurel nói, buộc bản thân nhìn vào mắt anh.
Anh lắc đầu. "Chẳng gì cả. Là anh phải đối phó với chuyện này, không phải em đâu."
Laurel nhìn xuống sàn.
"Ý anh là," Tamani nói và khéo léo thay đổi khoảng cách giữa hai người. "Em không phải đề phòng anh hay cố gắng kết bạn với anh ở trường. Anh sẽ chỉ ở xung quanh và chuyện này sẽ ổn thôi."
"Được rồi," Laurel đáp lại và gật đầu.
"Em biết khu căn hộ dưới Harding chứ?" Tamani hỏi, có vẻ bình thường trở lại.
"Mấy căn màu xanh phải không?"
"Đúng vậy. Anh ở căn số bảy," anh cười đáp. "Phòng trường hợp em cần anh."
Anh hướng về phía cửa trước và Laurel nhìn theo trong vài giây trước khi hiện thực quay trở lại. "Tamani, dừng lại đã!" Cô kêu lên rồi nhảy khỏi ghế và chạy nhanh tới lối vào. "Đừng ra khỏi cửa trước nhà em khi không mặc áo. Em có rất nhiều hàng xóm tọc mạch đấy." Cô với lấy tay anh. Anh quay người và gần như theo bản năng, bàn tay đưa lên nắm lấy tay cô. Tamani nhìn chăm chú xuống các ngón tay Laurel, chúng quá sáng màu so với nước da oliu của anh và đôi mắt anh nhìn theo chiều dài bàn tay, cánh tay, bờ vai rồi chiếc cổ của cô. Anh nhắm mắt trong thoáng chốc và hít một hơi thở sâu. Khi mở mắt trở lại, biểu cảm trên gương mặt Tamani đã trở lại bình thường. Anh mỉm cười, siết lấy tay cô, rồi thả ra, để nó rơi khỏi tay mình.
"Tất nhiên," anh nhẹ nhàng đáp. "Anh sẽ ra ngoài từ phía sau."
Anh quay người về hướng bếp, rồi dừng lại, giơ tay lên để chạm vào chiếc vòng cổ anh đã tặng Laurel – chiếc nhẫn dành cho tiên mới sinh của cô, được lồng vào một sợi dây bạc. Anh mỉm cười dịu dàng. "Anh rất vui vì em vẫn đeo nó."  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp