Cục cảnh sát cách nơi này có chút xa, đợi cảnh sát đến thì chắc cũng không còn ai ở lại. Cố Tư Tình thấy Trương Tiểu Cường ngốc ngốc muốn nhảy xuống, tim lại đập nhanh lên. 
Lúc này Cố Kiến Quốc nói với lãnh đạo trường học nói: “Tôi lén lên tầng cao nhất, các người dời đi chú ý của nó.”
Lãnh đạo trường học cũng lần đầu tiên gặp loại chuyện này, trước hoảng loạn cũng không nghĩ đến cáchbnày, nghe Cố Kiến Quốc nói vội vàng gật đầu. 
Cố Kiến Quốc lặng lẽ rời đi, Quách Tuệ Lan đứng tại chỗ khóc, Trương Minh Lợi một bộ dáng không biết phải làm sao. Lúc này Trương Tiểu Cường nâng chân lên, dường như muốn nhảy xuống, Cố Tư Tình vội vàng lớn tiếng: “Trương Tiểu Cường, nếu bạn từ lầu bốn nhảy xuống khẳng định cũng sẽ không chết. Nhưng nếu chân của bạn bị gãy mất hay bị vỡ đầu thì sao. Đến lúc đó bạn không chết, nhưng nếu phải ngồi xe lăn cả đời, không thể chạy không thể nhảy, không thể đi ra ngoài chơi, đến lúc đó bạn chỉ có thể ngồi nhìn thèm chúng mình chạy nhảy. Nếu ngã xuống vỡ đầu thì càng khó chịu hơn, nếu biến thành người ngốc, mỗi ngày bị người khác cười nhạo, chính mình cũng không thể làm gì thì sao.”
Người xung quanh: “.......”
Còn có kiểu khuyên người khác như vậy sao?
Phía trên Trương Tiểu Cường thu chân, nhìn xuống dưới hỏi: “Lầu mấy thì có thể ngã chết?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play