Vương Nguyệt Cúc nhìn thấy Trương Xuân Đào cười nịnh nọt trong lòng không khỏi cười lạnh. 
Cuộc sống là như vậy, mới ngày hôm qua Trương Xuân Đào còn lời trong lời ngoài châm chọc bà không sinh được con trai, hôm nay lại nịnh nọt hỏi bà ta có cần hỗ trợ hay không. Không cần nghĩ cũng biết là nghe nhà họ dọn lên tỉnh nên mới vậy. 
“Đồ đạc đã thu xếp xong, không cần hỗ trợ," Vương Nguyệt Cúc đang cầm xẻng đảo đồ ăn trong chảo, thanh âm lạnh nhạt, làm cho mặt Trương Xuân Đào đang cười có chút cứng đờ.
“Chị dâu, mấy người anh cả ở tỉnh thành làm buôn bán gì vậy? Chắc chắn kiếm tiền được không ít, vẫn là anh cả có bản lĩnh, chị dâu, chị thật sự có phúc khí.”
Miệng Trương Xuân Đào nói ra lời rất dễ nghe, nhưng trong lòng thig đang ghen ghét muốn chết. Dựa vào cái gì mà mọi chuyện tốt đều đến với Vương Nguyệt Cúc, không sinh được con trai còn được chuyển lên tỉnh ở,  thật đúng là không có thiên lý. 
Vương Nguyệt Cúc nhìn Trương Xuân Đào cười, trong lòng rất thoải mái. Nếu có bản lĩnh, làm cho cuộc sống mỗi ngày càng tốt lên, thì những người mà ghen ghét, đố kỵ mình trước đây sẽ đến trước mặt nịnh nọt lấy lòng. 
“Bán quần áo, không kiếm được bao nhiêu tiền.” Vương Nguyệt Cúc nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play