Ăn cơm xong là giờ nghỉ trưa, Cố Tam Tĩnh không quay về ký túc xá nghỉ ngơi mà đi ra khỏi tổng cục thể dục thể thao. Đến bên cạnh buồng điện thoại, bấm số của Hạ Chính Bình , nói cho ông ấy tình hình hiện tại của đội tuyển quốc gia.
Hạ Chính Minh nghe xong lúc đầu là ngạc nhiên, sau đó im lặng một lúc rồi mới nói: “Bây giờ con nghĩ sao?”
“Con cảm thấy huấn luyện viên Bùi đã đúng khi cấm những người sử dụng thuốc kích thích trong hai năm, nếu không thì làm sao có công bằng chứ?”
Cố Tam Tĩnh nói: “Nhưng những người đó nói cũng đúng, trong đội không có quy định nào sử dụng thuốc kích thích. Con cảm thấy các cơ quan liên quan nên ra quy định về sử dụng thuốc kích thích, như vậy cũng có lợi cho sự phát triển của nền thể thao nước nhà.”
“Chà, nói rất hay.” Hạ Chính Minh im lặng một phút rồi nói tiếp: “Cậu sẽ nói chuyện này với ủy ban phụ trách thể thao, nhưng cậu nói cũng không có tác động mạnh mẽ được. Con kết hợp với những thành viên trong đội của con, đặc biệt là những thành viên từng giành huy chương vàng ở Thế vận hội, viết một lá đơn, như vậy sẽ càng mạnh hơn.”
“Được.” Cố Tam Tĩnh nói.
Hạ Chính Minh cười nói: “Tam Tĩnh, con làm rất tốt, có chuyện thì cứ nói với gia đình.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT