Đến chân núi Tây Sơn, mọi người dừng xe. Bởi vì ba em bé quá nhỏ nên không thể ôm lên núi, Cố Nhất Mẫn và Diệp Trì cũng không có ý định leo núi, Vương Nguyệt Cúc cũng chọn ở lại chăm sóc ba em bé, những người khác bắt đầu từ từ leo núi.
Cố Tam Tĩnh có thể lực rất tốt, đương nhiên leo rất nhanh, cô và Hứa Ngọc Sâm đi đằng trước, sau đó là Cố Kiến Quốc, Trương Tử Tuấn để cho Bàn Bàn ngồi trên cổ của anh ấy, cả nhà đi cũng không chậm, theo sau cùng là Cố Tư Tình và Hàn Chính Bình.
“Từ giờ trở đi, vào cuối tuần chúng ta sẽ leo núi hoặc chơi bóng, Thể lực của em quá yếu.” Hàn Chính Bình kéo Cố Tư Tình đang thở hổn hển nói: “Hoặc là em học lại múa mà em đã học trước đó đi.”
“Em cũng không thể làm gì được. Không có thời gian vận động.” Cố Tư Tình thở hổn hển nói.
Hàn Chính bình: “Thời gian thì cũng phải tranh thủ mà có”
“Được, em sẽ thanh thủ thời gian vận động.” Cố Tư Tình cười kéo cánh tay anh, nhỏ giọng nói: “Em có ngoan hay không?”
Hàn Chính Bình biết cô lại có ý đồ gì không tốt, nhưng vẫn cười: “Ngoan.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT