Tắm rửa xong, Vương Nguyệt Cúc thoa thuốc, Cố Tư Tình thật sự rất mệt, nhưng vẫn đi phòng khách kể lại mọi chuyện cô trải qua, mọi người ai cũng lo lắng.
Sau khi nghe xong, mọi người nhất thời sợ hãi, trong lòng suy nghĩ may là tiểu tứ thông minh, nếu không thì họ cũng không dám nghĩ đến hậu quả. Đồng thời, đều oán hận bọn bắt cóc và người sai sử bọn họ.
“Con đi nghỉ ngơi thật tốt đi, chuyện còn lại con không cần lo.” Hạ Khánh Chương nhìn Cố Tư Tình trìu mến nói.
Cố Tư Tình dạ một tiếng, được Vương Nguyệt Cúc đỡ về phòng. Thấy cô nằm xuống, bà ấy nói: “Mẹ sẽ ngủ với con.”
Bà ấy sợ Cố Tư Tình bị hoảng sợ, dù sao cũng mới vừa trải qua một chuyện khủng khiếp như vậy.
“Không cần, về đến nhà rồi nên con không sợ đâu,” Cố Tư Tình cười, “Mẹ đừng lo lắng, con không sao đâu.”
“Được, con ngủ đi, mẹ ở đây với con.” Vương Nguyệt Cúc ngồi xuống mép giường, Cố Tư Tình biết có nói gì cũng vô dụng nên liền nhắm mắt lại. Cô thật sự rất mệt mỏi, hơn nữa đã được về nhà rồi nên tinh thần hoàn toàn thả lỏng, một lúc sau cô đã ngủ thiếp đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play