Cố Kiến Quốc và Hàn Đức Nghĩa, mỗi người mang theo 2000 đồng tiền, áo phao lông vũ bánh mì tốn hết 2500 đồng, trong tay còn dư lại 1500 đồng. Hai người lại đi xưởng quần jean, lấy gần 200 cái quần jean.
Thời điểm quay về nhà khách, hai người mỗi người khiêng một bao lớn, người bảo vệ trước nhà khách thấy thế cười nói: “Hai vị, hàng đã mua xong rồi sao?
Cố Kiến Quốc và Hàn Đức Nghĩa nói chuyện với anh ta vài câu liền trở về phòng. Vé xe quay về đã mua rồi, trên đường bọn họ lại mua thêm mấy cái bánh, tiếp theo họ phải cột hai bao hàng này lại với nhau. Buổi tối lúc ngủ, hai người mỗi người ôm một bao hàng hóa.
Bọn họ không thể không cẩn thận, hai bao hàng này là vốn liếng nhiều năm tích cóp, cũng là hy vọng của hai gia đình.
“Trang phục bánh mì và quần jean, tôi cảm thấy sẽ chỉ bán được ở tỉnh thành,” Hàn Đức Nghĩa dựa thân mình vào trên bao tải chứa quần jean nói.
Cố Kiến Quốc gật đầu, “Tôi cũng cảm thấy vậy, ở tỉnh thành có nhiều nhà máy, nhiều người có tiền. Có một chút sai lầm, lúc trước không có suy nghĩ đến.”
Hàn Đức Nghĩa đốt một điếu thuốc hút một hơi nói: “Nếu không chúng ta thuê một phòng ở tỉnh thành rồi mở bán.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT