Sống một đời người sẽ đối mặt với rất nhiều chuyện không như mong muốn, đặc biệt là người sống ở những năm tháng đó. Nhưng những ai đã trải qua nỗi đau do những chuyện bất đắc dĩ gây ra mới biết nó khó khăn đến mức nào.
Khổng Tú Uyển sau khi nghe Tô Văn Sơn kể lại những chuyện năm đó, đột nhiên có chút nhẹ nhõm. Lúc trẻ bà ấy hy sinh vì tình yêu, có lẽ cũng không sai, bà ấy cũng không cần vẫn luôn giữ trong lòng.
Nhưng bởi vì Tô Văn Sơn bỏ đi, mà bà đã phải sống rất gian nan, nó vĩnh viễn vẫn còn trong lòng, không thể xóa bỏ cũng không thể chạm vào, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng cảm thấy đau đến không chịu được. Đừng ai nói với bà ấy mọi chuyện đã qua rồi thì hãy quên tất cả đi, nhưng bà ấy không thể quên được.
Im lặng thật lâu, Khổng Tú Uyển nói: “năm đó anh có chuyện bất đắc dĩ của anh, nhưng nếu anh lựa chọn trách nhiệm với gia đình, cũng đừng quay đầu lại tìm tôi cầu xin sự tha thứ và an ủi. Anh cũng đừng nói anh sẽ bồi thường cho tôi, tôi không nhận bồi thường của anh.”
Tô Văn Sơn lặng lẽ ngồi ở đó vẫn không nhúc nhích, một lúc lâu sau ông ấy cười khổ nói: “Anh không nghĩ sẽ tìm kiếm sự an ủi từ em, chuyện do anh gây ra, hậu quả anh phải gánh vác. Anh chỉ muốn cuộc sống của em và Chính Bình thật hạnh phúc thôi.”
“Bây giờ cuộc sống của chúng tôi rất tốt, nhưng thật ra vì sự xuất hiện của anh mà đã mang lại rất nhiều phiền phức cho chúng tôi.” Khổng Tú Uyển thẳng thừng nói.
Tô Văn Sơn lại im lặng, sau đó mới nói: “Chính Bình là con trai của anh, tài sản của anh cũng là nó thừa kế. Năm đó chúng ta tuy không có đăng ký kết hôn, nhưng chúng ta cũng là vợ chồng, cho dù ly hôn thì một nửa tài sản cũng thuộc về em.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT