Tô Văn Sơn nói ông ấy đi Mỹ có việc, không cần suy nghĩ cũng biết đây là tìm cớ, Khổng Tú Uyển và Hàn Chính Bình không vạch trần ông ấy, cũng không cần thiết. Hàn Chính Bình hỏi Khổng Tú Uyển có muốn đổi vị trí với hắn hay không, Khổng Tú Uyển nói không cần.
Trong khoảng thời gian này, mỗi tháng Tô Văn Sơn đều chạy đến Thượng Hải, bà ấy cũng đã quen.
Sau khi Khổng Tú Uyển ngồi xuống, Tô Văn Sơn liền nhỏ giọng nói với bà ấy, “Anh có một căn nhà ở cạnh trường học của Chính Bình, sau khi đến Mỹ sẽ sang tên cho em hoặc Chính Bình.”
Trên máy bay có nhiều người, Khổng Tú Uyển không muốn bị người khác chê cười, cũng nhỏ giọng nói: “Nhà họ Tô của anh thật đúng là giàu có, nhưng tôi không muốn dính hào quang của các người.”
Nghe xong lời bà ấy nói, tay Tô Văn Sơn đan vào nhau, im lặng một lát mới nói: “Vốn dĩ là anh nợ mẹ con em.”
Bây giờ Khổng Tú Uyển không muốn nói chuyện này với ông ấy, dựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Tô Văn Sơn thấy thế cũng không nói chuyện với bà ấy nữa, tiếp tục đọc sách. Nhưng một chữ cũng không đọc vào, ngực bị nghẹn đến mức đau đớn.
Chuyện này có thể trách ai? Chỉ có thể trách chính ông ấy thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT