Cố Tư Tình không đi cùng xe với Vương Nguyệt Cúc, sau khi về nhà liền nói lại với bà ấy hoàn cảnh của nhà họ Hạ mà mình nghe được từ Diệp Trì, sau đó vui vẻ cười nói: “Mẹ, mẹ có cảm giác mình đã bỏ lỡ mấy trăm triệu hay không?”
Vương Nguyệt Cúc đánh nhẹ nàng một cái, “Không biết lớn nhỏ, nhà người ta có tiền thì đó cũng là của người ta, bây giờ cuộc sống của chúng ta cũng đâu có kém.”
Cố Tư Tình giơ ngón tay cái lên với mẹ nhà mình, thái độ của đồng chí Vương Nguyệt Cúc đối với tiền bạc thật đáng để người khác kính nể.
Không thể phủ nhận tiền bạc ở thời điểm khó khăn nó rất quan trọng, nếu không sao lại có câu nói một đồng xu cũng làm khó anh hùng. Nhưng khi đã tích lũy đến một mức độ nào đó thì nó cũng chỉ là một đống đồ vật hay là một dãy số mà thôi. 
Mặc dù vậy nhưng đa số mọi người vẫn muốn đồ vật càng nhiều càng tốt, con số càng ngày càng lớn hơn. Đây thật ra là một loại tự thỏa mãn, nhưng quá trình tự thỏa mãn chính mình, điều quan trọng nhất là giữ vững bản chất của mình. 
Cái gì của mình là của mình, không phải của mình thì một xu cũng không lấy. Đây chính là bản chất vốn có. 
……..

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play