Hạ Dực dẫn người nhà họ Cố vào phòng riêng, vừa mới bước vào người nhà họ Hạ đều đứng dậy. Bà Hạ rưng rưng nước mắt đi đến trước mặt Vương Nguyệt Cúc, cẩn thận đánh giá, dường như muốn tìm lại bóng dáng lúc còn bé nhưng sao có thể tìm lại được?
“Mấy năm nay, con chịu khổ rồi.” Nói xong, bà Hạ liền ôm Vương Nguyệt Cúc khóc lên.
Mắt Vương Nguyệt Cúc cũng ươn ướt, nhẹ nhàng vỗ lưng bà ấy, “Thật ra mấy năm nay con sống khá tốt.”
Tuy rằng bà ấy khuyên như vậy,  nhưng nhiều năm qua bà Hạ đã rất lo lắng, bây giờ  đã được gặp lại nên cảm xúc có chút mất khống chế, vẫn ôm Vương Nguyệt Cúc khóc. Hạ Oánh và Phùng Hải Lan thấy thế, cũng đi đến khuyên.
“Bà nội, cô út cũng đã tìm được rồi, nội phải vui mừng mới đúng.” Hạ Oánh nói.
Phùng Hải Lan cũng ở bên cạnh nói: “Đúng vậy, hôm nay là ngày vui, mẹ cũng không thể khóc.”
Bà Hạ dĩ nhiên rất vui mừng, chỉ nhất thời kích động mà thôi, được mọi người khuyên, bà lau nước mắt nói: “Mẹ vui mừng, vui mừng lắm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play