Cố Kiến Quốc đi đổ nước rửa chân trở về, liền gặp vợ nhà mình đang ngồi trên giường làm giày, xem kích cỡ hẳn là của Tam Tĩnh. Đi qua lấy giày trong tay nàng, nhẹ giọng nói: “Đừng làm nữa, đau mắt. Ngày mai còn có rất nhiều việc.”
 

Vương Nguyệt Cúc đem cất kim chỉ, chui vào trong chăn, tắt đèn nhưng hai vợ chồng lại đều không buồn ngủ. Vương Nguyệt Cúc quay qua nhìn chồng nói: “Năm nay ngô phát triển tốt, hẳn là thu hoạch cũng không tồi. Thêm nữa thu hoạch đậu phộng cùng đậu nành, hẳn là bán không ít tiền. Nếu không chúng ta bán lương thực, xây thêm 3 gian phòng đi. Bọn nhỏ đều lớn, vẫn luôn chen trên một cái giường cũng không ra làm sao.”

Cố Kiến Quốc duỗi tay ôm vợ vào trong ngực, “Được”.

Mấy năm nay họ góp tổng cộng được 2200 đồng. Tiền này vừa đủ xây được 3 gian phòng, nhưng xây phòng xong thì tiền trong tay liền hết. 

Năm nay thu hoạch xong bán, xây phòng xong thì trong tay còn có thể thừa một chút để chống đỡ sinh hoạt. 

“Nếu không ăn Tết anh cũng đi ra ngoài làm công cho người ta”. Cố Kiến Quốc nhìn vào không gian tối đen như mực nói. 

“Làm công là làm cái gì?” Vương Nguyệt Cúc hỏi.

Trong huyện hẳn là có rất nhiều nơi xây dựng tòa nhà, đi công trường xây dựng làm việc.”

Vương Nguyệt Cúc không nói gì, ôm eo chồng chặt hơn một chút. Nàng không biết xây tòa nhà là làm việc gì, nhưng khẳng đinh so với xây phòng trong nhà còn cực khổ hơn.

Trong nhà xây phòng ở một ngày, mệt còn không đứng thẳng eo đâu.

Cố Kiến Quốc biết vợ đây là đau long mình, liền vỗ vỗ lưng nàng nói: “Em cung không phải không biết anh, sức lực rất lớn. Lúc trước ở quân đội mỗi ngày đều huấn luyện, cũng không cảm thấy mệt”.

“Thời điểm anh làm lính bao nhiêu tuổi? Bây giờ bao nhiêu tuổi? Vương Nguyệt Cúc thở dài. “Anh nếu vẫn còn ở quân đội thì tốt!”

Cố Kiến Quốc vỗ vỗ lưng nàng, ai không muốn chờ ở quân đội? Nhưng Quân đội thay binh như nước chảy, ai có thể chờ một đời ở quân đội?

“Vợ, thừa dịp còn trẻ anh cố gắng làm mấy năm, để mẹ con em trôi qua ngày lanh.” Đừng lại vì một quả táo mà làm ầm ĩ.

“Rồi nói sau”. Vương Nguyệt Cúc có chút do dự, vừa muốn kiếm nhiều chút tiền, lại lo lắng đi ra bên ngoài lại không quen.

Cố Kiến Quốc ừ một tiếng, hai vợ chồng nhắm mắt lại ngủ.

Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng Cố Kiến Quốc cùng Vương Nguyệt Cúc đã rời giường. Cố Kiến Quốc rửa mặt xong liền mang theo mấy cái bao tải, đi về hướng tây bẻ ngô.

Vương Nguyệt Cúc đi đến ổ gà ngồi xổm xuống, đưa tay vào sờ sờ, có ba quả trứng gà. Nàng lấy ra, lại lấy từ trong phòng ra thêm hai cái, chuẩn bị làm trứng bác.

Khi bắt đầu thu hoạch vụ thu, ăn nhiều chút để bồi bổ.

Cố Nhất Mẫn nghe động tĩnh bên ngoài, cũng ngồi dậy rời giường. Nàng mặc xong quần áo xuống giường, lại dém chăn cho Cố tư Tình. Cố Nhị Tuệ thấy Chị Cả đã dậy, cũng đứng lên, nhanh chóng mặc quần áo.

Hai chị em ra khỏi phòng, một người vào phòng bếp giúp nấu cơm, một người cầm lấy chổi quét rác.

Cố Tư Tình nghe gà bên ngoài gáy đánh thức nàng, mở mắt ra qua đầu xem cửa sổ, trời đã sáng, nàng ngồi dậy mặc quần áo.

Mặc xong quần áo xuống giường, thấy Tam Tĩnh vẫn còn ngủ say, tay nàng tiến vào trong ổ chăn, tay nhỏ lành lạnh đặt lên bụng nóng hầm hập của Tam Tĩnh.

Cố Tam Tĩnh cho rằng chăn rơi ra, liền kéo chăn tiếp tục ngủ. Cố Tư Tình thấy vậy, liền lớn tiếng nói: “Ba, ba muốn thu bảng kiểm điểm a!”

Cố Tam Tĩnh đang mơ mơ màng màng nghe hai chữ kiểm điểm, bật ngồi dậy, “Ba, hôm nay con nhất định viết xong.”

Nói xong lời này, liền thấy Cố Tư Tình cười hì hì nhìn mình, trong phòng nào có bóng dáng của ba. Nàng cầm lấy gối ném lên đầu Cố Tư Tình, “Cố Tư Tình, em chờ đó cho chị.”

Cố Tư Tình hướng nàng làm mặt quỷ rồi chạy đi.

Ra khỏi phòng, Chị Cả đang tưới nước cho mấy cây hoa cúc ở góc sân phía Đông Bắc. Nhìn thấy nàng tóc tai bù xù, liền nói: “Đi lấy lược, chị chải tóc cho em.”

Rốt cuộc có thể lại được chị cả thắt bím. Cố Tư Tình vô cùng cao hứng đi vào phòng lấy lược, thiếu chút nữa đã bị Cố Tam Tĩnh đè trên giường.

“Sao hai ngày này chị thấy em thích chọc Tam Tĩnh?” Chị cả vừa chải đầu cho nàng vừa hỏi.

Cố Tư Tình cười cười nhưng không nói chuyện, nàng có thể nói khi trọng sinh trở về, cảm thấy khi còn nhỏ, Tam Tĩnh ngốc ngốc thật đáng yêu sao? 

"Muốn thắt bốn bím tóc." Cố Tư Tình nói.

"Được."

Cố Nhất Mẫn thật khéo tay, chỉ chốc lát sau liền thắt xong mỗi bên hai bím tóc thật xinh đẹp. Cố Tư Tình soi gương, rất xinh đẹp, so sánh với kiểu tóc của mấy chục năm sau, tuy rằng có điểm thô, nhưng chị em nàng lớn lên đều xinh, như thế nào cũng đều đẹp mắt.

Làm xong đồ ăn, Vương Nguyệt Cúc và Cố Nhất Mẫn ăn xong liền đi miếng đất hướng tây, chỉ chốc lát sau, Cố Kiến Quốc trở về, quần áo đều bị ướt, đặc biệt đôi giày giải phóng trên chân, ướt sũng.

Cố Tư Tình vội vàng múc nước cho hắn rửa mặt, lại từ trong phòng cầm ra một đôi giày khác để cho hắn đổi. 

Cố Kiến Quốc thấy tiểu khuê nữ tri kỷ như thế, trong lòng ấm áp. Ai nói sinh con gái vô dụng? Nhìn đi con gái thật tri kỷ. 

Đúng lúc này cách vách truyền tới một giọng nữ bén nhọn, “Tao đều từ đi ngoài ruộng trở về, mày là đàn ông còn ngủ trong chăn, mày có thể từ trong chăn ấp ra một ổ bé con, hay vẫn có thể ấp ra một đống tiền?”

Cố Tư Từ nghe như nhạc điệu, Thím ba này nói chuyện thật vui. Bất quá con trai của thím ấy thật sự rất lười, một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, thời điểm nông nhàn không nói, thời điểm ngày mùa còn ngủ ngon.

Cố Kiến Quốc càng cảm thấy con nhà mình thật tốt, nhìn xem, tuy rằng đều là con gái, nhưng Nhất Mẫn cùng Nhị Tuệ đều sớm rời giường làm việc, con gái nhỏ lại tri kỷ.

“Ăn cơm chưa?” Cố Kiến Quốc hỏi tiểu khuê nữ.

“Dạ rồi”. Cố Tư Tình nhìn cha nàng cởi đôi giày giải phóng ướt sủng, khom lưng đem đi đặt trong chậu nước, lấy bàn chải chà chà xong giặt. 

Cố Kiến Quốc thay giày, “ Đừng giặt, nhanh đi học đi”

Cố Tư Tình dạ một tiếng, kỳ thật nàng rất không muốn đến trường. Suy nghĩ một chút, một người sinh viên tốt nghiệp đại học, trở về học lại tiểu học ba năm thì có cái cảm giác gì?

Cố Nhị Tuệ bưng đồ ăn để phần cho Cố Kiến Quốc từ phòng bếp đi ra, thấy Cố Tư Tình đang ngồi giặt giày, liền đi qua kéo nàng dậy, “ chị sẽ giặt, em mau đi học đi”

Cố Tư Tình biết mình là không thể trốn không đến trường, trong lòng bi thương, về phòng lấy cặp sách. Liền thấy Cố Tam Tĩnh đang ngồi ở trên bàn vò đầu bứt tai, viết kiểm điểm.

‘Chị nếu không đi học, không chừng hai bảng kiểm điểm đều không cứu được chị.”

Cố Tam Tĩnh mặt khổ sở đem tờ giấy cất vào cặp sách, đi theo Cố Tư Tình ra cửa. Nhìn thấy Cố Kiến Quốc nàng chầm chậm đi đến, “Ba, kiểm điểm tối hôm nay con sẽ nộp cho ba”

Cố Kiến Quốc ừ một tiếng, xua tay để các nàng đi học. Hắn còn ngóng trông nhà mình có thể có hai cái sinh viên đâu. 

Không bị mắng, tâm tình Cố Tam Tĩnh nháy mắt vui vẻ lại, lôi kéo Cố Tư Tình nhảy nhót đi học. 

Cố Tư Tình: Thật ấu trĩ!

Trường học ở Thôn Liễu Thụ Truân bên cạnh, đi bộ đại khái hơn mười phút. Thời đại này trẻ em nông thôn cơ bản đều nuôi thả, người lớn sẽ không đưa đón đến trường. Hai chị em vừa đi vừa đấu võ miệng đến trường, giữa đường gặp Cố Học Bân cũng đi đến trường, con trai út của nhà chú hai. 

Cố Học Bân nhìn thấy các nàng liền hất mũi lên trời hừ một tiếng, còn lấy từ trong cặp sách một quả táo cắn ken két, “Nội nói, tiểu nha đầu không được ăn táo. Nội còn nói, nhà tụi mày không có con trai, đồ vật của nhà mày về sau đều là của tao.”

Cố Tam Tĩnh nghe xong lời nó nói, vung cặp sách muốn đập lên mặt nó, nói về đánh nhau, Cố Học Bân cũng không phải là đối thủ của nàng.

Cố Tư Tình thấy thế liền vội vàng kéo nàng lại, “Hiện tại đừng đánh.” Nếu lần này đánh tiếp, cũng đừng nghĩ nhà bọn họ được yên tĩnh trong khoảng thời gian này.

Cố Học Bân thấy hai nàng sợ, dùng tay áo lau nước miếng nước mũi sắp chảy ra, hừ một tiếng bỏ đi. 

Cố Tam Tĩnh hất tay Cố Tư Tình, “Mày chính là đồ nhát gan!”

Cố Tư Tình biết chính trong lòng mình không hoảng sợ, nàng làm gì phải sợ. Lại nghĩ đến kiếp trước Cố Học Bân làm những chuyện kia, nàng càng hận nghiến răng.

Nhưng đánh người cũng phải có kế sách, nàng lại sát Cố Tam Tĩnh, ghé bên tai nàng rỉ vài câu, Cố Tam Tĩnh sau khi nghe xong quay đầu nhìn nàng, “Tiểu tứ, em thế nào đột nhiên thông minh như vậy??

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play