Nhà họ Cố tổng cộng có bốn gian phòng, vợ chồng Cố Kiến Quốc ở một gian, chị em Cố Tư Tình bốn người ở một gian, gian chính giữa là phòng chính. Sân phía Tây còn có một gian nhà bếp.
Phòng của bốn chị em Cố Tư Tình có một cái giường thật lớn, hằng ngày bốn chị em liền chen chúc với nhau. Đầu giường có để một cái bàn gỗ, ngày thường Cố Tư Tình cùng Cố Tam Tĩnh ngồi cùng nhau làm bài tập.
Vì còn phải học tập nên bóng đèn phòng của các nàng đều là 45w, so với phòng của vợ chồng Cố Kiến Quốc 15w sáng hơn rất nhiều.
Giờ phút này, Cố Tư Tình làm bài tập xong, lấy ra một quyển vở nhỏ, ở trên một tờ giấy viết xuống một hàng chữ, Mục tiêu nhỏ thứ nhất: Ở thủ đô mua một bộ tứ hợp viện!!!
Sống lại không mua tứ hợp viện, thì sống lại làm gì a?
Đóng vở, Cố Tam Tĩnh vẫn còn ngồi đó vò đầu bứt tai viết kiểm điểm, 1000 chữ a!!!
“Quả táo đâu?” Cố Tư Tình vươn tay nhỏ, “Ta đi cắt cho ba mẹ ăn, mẹ ăn một miếng nói không chừng cao hứng sẽ bỏ qua chuyện này.”
Cố Tam Tĩnh trợn mắt, “Chuyện này vốn dĩ liền đã xong rồi”.
Cố Tư Tình nhún nhún vai, “Vậy chị tự mang qua táo qua đi”.
Cố Tam Tĩnh híp mắt đánh giá Cố Tư Tình, “Tiểu tứ, hai ngày này em thực không giống lúc trước a!”
“Không giống nhau cái gì?” Cố Tư Tình thật không có hoảng sợ, nếu vị chị Ba tùy tiện này có thể nhìn ra nàng trọng sinh, thì chính mình là cái chày gỗ!
Cố Tam Tĩnh bĩu môi, “ Càng ngày càng gian xảo”.
Cố Tư Tình đứng dậy hừ một tiếng, chị đây đang tức giận, cũng không thèm chấp. Cố Tam Tĩnh vội vàng giữ chặt nàng, sau đó từ trong ngực lấy ra quả táo đưa cho nàng, “Đừng có đi mách lẻo a!”
Cố Tư Tình sửng sốt một chút, thì ra vẫn là luôn sợ hãi bị mách lẻo!
“Biết rồi, em là loại người như vậy sao?” Cố Tư Tình cầm quả táo đi ra ngoài, Cố Tam Tĩnh tiếp tục hăng hái chiến đấu viết kiểm điểm, trong miệng còn lẩm bẩm, “Mày nếu không phải loại người này thì chị có thể lo lắng vậy sao?”
Cố Tư Tình cầm quả táo đến phòng bếp, Chị cả và Chị hai đã rửa chén xong. Nàng đem quả táo đưa đến trước mặt hai người giống như hiến vật quý, “Chị Cả, Chị Hai, ăn táo”.
“Ai da, Tiểu Tứ, em thật là có năng lực, đều dỗ Tam Tĩnh lấy được quả táo mang lại đây”. Chị Hai lấy quả táo trong tay của nàng đi rửa, chị Cả sờ sờ đầu nàng, “Bài tập làm xong chưa?”
Cố Tư Tình gật gật đầu, “Làm xong rồi.” Sau đó níu cánh tay của Chị Cả làm nũng nói: “Chị Cả, lát nữa em sẽ ngủ cùng ổ chăn với chị”.
Cố Nhất Mẫn cười một tiếng, “ Được”.
Nàng lớn hơn Tư Tình 10 tuổi, nha đầu này khi còn nhỏ đều là nàng chăm sóc, tự nhiên cũng rất thương nhà đầu này.
Cố Tư Tình nghiêng đầu dựa vào cành tay Chị Cả, ở trong lòng tự nói, đời này nhất định phải làm Chị Cả rời xa người đàn ông kia, cả đời hạnh phúc mỹ mãn, không giống như kiếp trước,…
Cố Nhị Tuệ cắt táo xong để ở trong chén, đưa cho Cố Tư Tình, “Trước đi mời ba mẹ”.
Cố Tư Tình tiếp nhận chén cười hì hì chạy ra, Cố Kiến Quốc đã cắt xong cỏ heo, đang rửa tay. Cố Tư Tình lấy 1 miếng táo đưa tới bên miệng hắn, “ Ba, ăn táo.”
Cố Kiến Quốc nghiêng đầu né tránh, “ Ba không ăn cái này, cho mẹ con ăn đi”.
Cố Tư Tình cười hì hì thừa dịp hắn há mồm, đem miếng táo nhét vào trong miệng hắn, “Chị ba nói, trong nhà mỗi người đều phải ăn”.
Cố Kiến Quốc nhai xuống hai miếng, vị ngọt xem lẫn vị chua nhàn nhạt, ăn rất ngon, nhưng trong lòng lại có chút hụt hẫng. Chỉ một quả táo, mà mẹ hắn chạy tới cửa cáo trạng Tam Tĩnh.
Nói đến cùng, còn không phải vì nghèo. Nếu có tiền, con của mình có thể mỗi ngày ăn táo, làm sao lại chạy tới nhà bà nội trộm.
Bàn tay hắn vỗ đầu con gái út, “Ăn ngon, đi mời mẹ con nếm thử.”
Cố Tư Tình không biết chỉ một miếng táo, mà làm lão ba của mình suy nghĩ nhiều như vậy. Nếu biết hắn suy nghĩ như vậy, khẳng định sẽ nói: “Muốn kiếm tiền sao? Muốn cho bọn nhỏ mỗi ngày đều có thể ăn trái cây sao? Tới nha, cùng nhau gây dựng sự nghiệp a!”
Nàng đi đến trước mặt mẹ, đem một miếng táo đưa đến miệng của nàng, “Ba phân phó con mang đến cho mẹ nếm thử.”
Mặt Vương Nguyệt Cúc đỏ lên, vỗ nhẹ trên lưng của Cố Tư Tình, “Không lớn, không nhỏ.”
Cố Tư Tình lại cười hì hì đút cho mẹ nàng một miếng nữa, sau đó bị mẹ nàng đẩy ra, “Mau cùng các chị của con ăn đi.”
Cố Tư Tình dạ một tiếng, thật ra trong lòng nàng cũng có chút buồn bã, chỉ một quả táo mà cả nhà nhường nhau. Nếu có tiền, thì sao phải như vậy?
Bưng chén đi vào phòng của chị em các nàng, bốn chị em cùng nhau ăn táo, sau đó rửa mặt ngủ. Cố Tam Tĩnh ngồi nửa ngày, chỉ viết được hai chữ: Kiểm điểm!
Nàng quyết định ngày mai viết.
Cố Tư Tình bò lên trên giường, quay đầu liền thấy chị hai đang cởi áo lông, cup C a. Nghĩ lại kiếp trước mình chỉ cup B, tâm chính là nghẹn. Không biết từ giờ bắt đầu bồi bổ, về sau có hay không phát triển lên cup C hay không.
Nàng thở dài chui vào trong ổ chăn của chị cả, chờ tắt đèn xong nàng nhỏ giọng nói: “Chị cả, chúng ta làm buôn bán đi.”
Cố Nhất Mẫn còn chưa có nói gì, Cố Nhị Tuệ nằm bên cạnh phụt cười, “Em chỉ có 3 xu tiền, làm buôn bán gì?
Cố Tư Tình: “…” Cảm thấy ngực như bị cắm một dao.
“Tiểu tứ”, Cố Tam Tĩnh quay đầu nhìn qua, “Nếu không đem 3 xu tiền của em cho chị đi, hai chúng ta cộng lại được 5 xu, có thể mua một bao bánh que cay, chúng ta cùng nhau ăn.”
Cố Tư Tình không để ý đến nàng, đây chính là người vô tâm không phổi!
Nàng xoay người, xuyên qua bóng đêm nhìn vào đôi mắt Cố Nhị Tuệ nói: “Chị hai, chị là người thông minh nhất nhà. Chị nghe suy nghĩ của em một chút.”
“Được, chị nghe, em nói đi”. Lời nói Cố Nhị Tuệ giống như đang dỗ con nít, Cố Tư Tình không để ý, nói: “Chị xem, những người trong TV mặc quần áo thật đẹp, chúng ta có thể lấy quần áo như vậy mang về bán, khẳng định có rất nhiều người mua.”
“Em có biết từ chỗ nào lấy được quần áo như vậy không?” Cố Nhị Tuệ hỏi, lần này giọng nói nghiêm túc hơn một chút.
Cố Từ Tình giương khóe miệng, muốn hỏi nhà bọn họ ai là người có đầu óc kinh doanh nhất, đó chính là chị hai. Kiếp trước nàng chính là nhóm đầu tiên trực tiếp đi lấy hàng hóa, tuy rằng giai đoạn trước chịu không ít khổ cực, nhưng sau kiếm được rất nhiều tiền, chẳng qua...
Những chuyện không tốt không nên nghĩ đến, nàng sống lại, sẽ không để những chuyện đó phát sinh.
“Đương nhiên là Phương Nam a!” Quảng cáo không phải nói Phương Nam đang phát triển sao?
“Tiểu tứ a,” Cố Nhất Mẫn dịch dịch chăn cho Cố Tư Tình, “Phương Nam rất xa a, chúng ta chưa có đi qua. Em con nít con nôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Lo học tập tốt, thi đậu đại học mới là nhiệm vụ của em.”
Cố Tư Tình có chút nản lòng, nhưng nàng vẫn nhìn đôi mắt Cố Nhị Tuệ, lại nghe nàng nói: "Ngủ, ngày mai còn dậy sớm.”
Aizz! Tứ hợp viện a! Khi nào mới có thể mua?