Trương Xuân Đào nhìn Cố Kiến Quốc cầm dao cắt cổ gà, sau đó huyết gà chảy ra, bà ta bắt đầu chảy nước miếng, đã rất lâu chưa có ăn thịt. Mấy con gà nhà bà ta đã sớm bị cho vào bụng, nhà Ngô Đại Ni cũng có nuôi gà nhưng giờ cũng chỉ còn dư lại một con.
 
Trong chốc lát nghĩ nhà Cố Kiến Quốc hầm gà xong, khẳng định cũng phải đưa qua cho Ngô Đại Ni. Đến lúc đó một nửa thịt gà kia cũng vào bụng bà ta thôi. Hừ, đây là chỗ tốt của việc sinh được con trai.

Cố Tư Tình không biết nội tâm của Trương Xuân Đào diễn nhiều như vậy, thấy bà ấy nhìn chằm chằm ba nàng đang làm thịt gà, liền hỏi: "Thím hai, giết gà có đẹp không?"

Trương Xuân Đào thu hồi ánh mắt nhìn về phía Cố Tư Tình, nha đầu này, mấy ngày nay đặc biệt chán ghét.

"Nhất Mẫn à, vừa rồi thím thấy mẹ Chí Minh tới đây, nói cái gì vậy? Thấy lúc về cũng không cao hứng?” Trương Xuân Đào hỏi Cố Nhất Mẫn.

 Cố Nhất Mẫn đang cầm chỉ cột lông gà. Đem lông gà cột thành một bó, lại tìm ngói mài nhỏ bằng đồng xu. Lấy lông gà đã cột thành bó cột vào, vậy là thành quả cầu.

 Nàng nghe được lời Trương Xuân Đào nói, nhưng xem như không nghe thấy. Đây không phải là tới đây để chế giễu sao? Nếu như trong lòng để ý đến lời chê cười của người khác, thì cuộc sống trôi qua không thể nào vui vẻ được.

 Nàng biết sau khi từ hôn, khẳng định có không ít người chờ nhìn nàng bị chê cười. Vào lúc này, thì nàng càng phải thờ ơ bình thản, càng phải vui vẻ mà sống.


Trương Xuân Đào thấy Cố Nhất Mẫn im lặng, cho rằng nàng đang thương tâm, càng cao hứng hơn cười nói, “Nhất Mẫn à, con thật là có phúc khí, Chí Minh là nhân viên chính thức ở sở lương thực, thật là một đối tượng rất tốt.”

Cố Nhất Mẫn sau khi cột xong lông gà, ngẩng đầu nhìn lướt qua Trương Xuân Đào, “Thím hai, con nghe nói cháu gái của thím là Trương Song Bình, cùng Đặng Chí Minh là bạn học, hôm đó con nhìn bộ dáng của bọn họ quan hệ cũng không tệ. Lúc trước sao bọn họ không đính hôn? Nếu hai người bọn họ đính hôn, thím cũng không cần ở chỗ này hâm mộ con đâu.”

Trương Xuân Đào đang giương mặt chế giễu, nghe lời này, trong nháy mắt giọng chanh chua lên,“Thím vừa rồi đã nghe rất rõ ràng, mẹ Đặng Chí Minh nói muốn từ hôn. Nhất Mẫn, trong lòng con không thoải mái thì cũng không thể bố trí người khác như vậy.”

“Bố trí ai? Con chính là đang ăn ngay nói thật mà thôi,” Cố Nhất Mẫn đứng dậy tìm mái ngói, còn nói: “Thím hai, chỉ có vậy mà thím đã muốn tức hộc máu rồi sao?”

 Trương Xuân Đào nghẹn không nói nên lời, hừ một tiếng xoay người bỏ đi, trong miệng còn nói: “Để tao xem, sau khi từ hôn mày có thể tìm được dạng người như thế nào.”

Cố Nhất Mẫn không thèm nghe lời bà ta nói, tìm được miếng ngói, dùng gạch đập nhỏ ra giống như những đồng tiền xu lớn nhỏ, sau đó đem mài trên tảng đá.

Sắc mặt nàng bình tĩnh, nhìn không ra vui buồn, nhưng Cố Tư Tình biết, trong lòng chị cả khẳng định không dễ chịu.

Ở niên đại này không giống như vài thập niên sau, yêu đương không hợp, cùng lắm là chia tay, cũng không có ai nói gì. Còn thời đại này, đính hôn hay từ hôn đều rất quan trọng, đặc biệt là từ hôn, sẽ có ảnh hưởng không ít thì nhiều đến thanh danh con gái.

“Chị cả, chúng ta gọi cái này là ngăn chặn tổn hại kịp thời.” Cố Tư Tình ngồi xổm bên cạnh Cố Nhất Mẫn nói.

Cố Nhất Mẫn vẫn là lần đầu tiên nghe nói ngăn chặn tổn hại, liền hỏi: “Có ý gì?”

“Chính là…” Cố Tư Tình sắp xếp lại câu từ, “Ví dụ như khoai lang đỏ trong hầm nhà chúng ta, có một củ khoai lang hư, có phải là chúng ta nên đem nó vứt ra ngoài đúng không? Nếu không vứt, nói không chừng toàn bộ khoai lang trong hầm đều bị nó làm cho hỏng hết. Một nhà Đặng Chí Minh bọn họ chính là củ khoai lang đỏ bị hư đó, hiện tại vứt đi, là vì để cuộc sống sau này càng tốt lên.”

 Cố Nhất Mẫn nghe xong lời nàng nói liền phụt cười, “Em học từ đâu vậy?”

 Cố Tư Tình cười hắc hắc, “Xem trên báo chí, có phải em rất thông minh đúng không?”

Tâm trạng Cố Nhất Mẫn tốt hơn rất nhiều, nàng nhìn Cố Tư Tình cười, “Tiểu tứ nhà của chúng ta thông minh nhất, về sau nhất định có thể thi đậu đại học.”

Cố Tư Tình ở trong lòng thở dài, lại là những lời này. Kiếp trước, nàng thường nghe nhiều nhất chính là :

Tiểu tứ con nhất định phải học tập thật tốt để thi đậu đại học.

Tiểu Tứ, nhà chúng ta trông cậy vào con để có một sinh viên đại học.

Tiểu tứ, tiền để con vào đại học đều đã chuẩn bị xong. …

Cho nên sau khi nàng học trung học, mục tiêu duy nhất chính là thi đại học.

Kiếp trước nàng có hai mục tiêu để phấn đấu, thi đại học và nỗ lực xứng đôi với Đổng Kiến An. Nhưng hai cái mục tiêu này….

Haizz, thôi không nghĩ nữa!

Cầu lông gà đã làm xong một cái, Cố Nhất Mẫn lại bắt đầu làm cái thứ hai, nàng muốn Tam Tĩnh và Tư Tình mỗi người một cái.

Cố Tư Tình cầm quả cầu đá vài cái, bay rất cao, tay nghề thủ công của chị cả trước sau như một, đều rất tốt.

Gà đã làm xong, Vương Nguyệt Cúc đăt ở phòng bếp chờ trước giờ cơm chiều rồi hầm. Cố Tư Tình nhớ tới kiếp trước thường xuyên ăn một món - gà hầm nấm, liền kéo Cố Tam Tĩnh đi vào trong rừng cây nhỏ ở đầu thôn Đông hái nấm.

Trong rừng, có nấm có thể ăn, có nấm không thể ăn. Có loại lớn lên dù giống nhau nhưng không thể ăn, có độc. Nhưng các loại nấm đùi gà giống nhau, có thể ăn, hơn nữa hương vị rất ngon.

Trẻ em nông thôn ngày thường không được ăn ngon, nấm dại cũng xem như là để cải thiện đồ ăn, cho nên đều biết loại nào có độc, loại nào không có độc, Người lớn đều đã dạy qua.

Hai chị em ở rừng cây nhỏ tìm hơn một giờ mới chỉ tìm được tám cái nấm đùi gà. Không có biện pháp, hai tiểu cô nương cũng đã đi tìm không ngừng nghỉ.

Bất quá, tám cái nấm đùi gà cũng có thể làm ra đồ ăn ngon.

Món chính là gà hầm, Vương Nguyệt Cúc sẽ không để Cố Tư Tình và Cố Tam Tĩnh nấu, buổi chiều nàng từ trong ruộng trở về sớm hơn một chút, để Cố Tam Tĩnh và Cố Tư Tình nhóm lửa, còn nàng thì hầm gà.

Gà hầm được một chốc thì mùi hương bay ra, Trương Xuân Đào ở sân đối diện cũng ngửi thấy mùi hương, nước miếng đều muốn chảy ra. Nàng vẫn luôn chú ý sân nhà Cố Tư Tình, chờ bọn họ mang thịt gà cho Ngô Đại Ni.

Gà hầm xong, Cố Kiến Quốc, Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ đã quay trở về. Vương Nguyệt Cúc múc ra một chén canh gà, đưa cho Cố Tư Tình và Cố Tam Tĩnh đi đưa cho Ngô Đại Ni.

Trong chén có một cái đùi gà và mấy miếng thịt gà. Vốn dĩ gà không phải to, cả nhà bảy tám người ăn, một người cũng chỉ có thể ăn được vài miếng thịt.

“Tiểu tứ, chúng ta mỗi người ăn một miếng đi.” Ra sân, Cố Tam Tĩnh nhỏ giọng nói với Cố Tư Tình.

Cố Tư Tình nhìn mấy miếng thịt trong chén, cầm một miếng nhét vào miệng Cố Tam Tĩnh, “Ăn xong lau miệng.”

Cố Tam Tĩnh quai hàm phồng lên nhanh chóng nhai, giống như con chuột hamster ăn vụng, nhìn khờ khạo đáng yêu.

“Tiểu tứ, em không ăn sao?” Cố Tam Tĩnh thấy Cố Tư Tình không có ăn, cũng nhỏ giọng hỏi.

“Thím hai đang nhìn.” Cố Tư Tình nói sang chuyện khác, chỉ có mấy miếng thịt, hai nàng nếu mỗi người ăn một miếng, sẽ không còn thừa lại bao nhiêu.

Cố Tam Tĩnh rốt cuộc chỉ là đứa trẻ chín tuổi, sự chú ý liền lập tức chuyển qua Trương Xuân Đào, nàng lại nhỏ giọng nói: “Lát nữa thím hai nhất định cũng sẽ ăn”

“Vậy cũng không liên quan gì đến chúng ta.” Cố Tư Tình ngữ khí có chút trào phúng, mặc kệ nhà bọn họ có cho thứ gì tốt, thì lão thái thái luôn nghĩ đến hai đứa con trai nhà chú hai trước.

 Đến sân nhà Ngô Đại Ni, hai chị em cầm chén đưa cho bà, Ngô Đại Ni sang qua chén của mình, trả lại chén cho chị em các nàng, không cười, không nói một lời.

Cũng không biết các nàng lại đắc tội gì với bà nội.

Cố Tư Tình lười để ý đến sắc mặt, cầm lại chén kéo Cố Tam Tĩnh về nha. Vừa đến nhà, chỉ một lát sau liền nghe sân đối diện truyền đến tiếng ồn ào. Là Ngô Đại Ni đang oán trách Trương Xuân Đào có đồ ăn ngon chỉ biết ăn một mình, không giữ lại cho cháu trai.

Nhà bọn họ làm như không nghe được, ngồi ăn gà hầm nấm nóng hầm hập. Tuy rằng một người chỉ ăn được mấy miếng thịt. nhưng canh uống rất ngon.

Ăn cơm xong, người rửa chén, người quét sân, bận bịu xong rồi đang muốn đi nghỉ ngơi, Đặng Chí Minh lại tới.
 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play