Triệu Phượng Lan muốn từ hôn hay không? Đương nhiên là muốn. Nhưng không nghĩ tới thuận lợi như vậy.

Bà ấy dự định hôm nay đến xem mông của Cố Nhất Mẫn lớn hay không lớn. Nếu là lớn, sẽ về tìm một lý do khác để thuyết phục con trai từ hôn. Nếu không lớn, thì lấy lý do là Cố Nhất Mẫn không thể sinh con trai.
Bất kể lý do nào bà ta cũng phải đi về thương lượng. Từ hôn cũng không phải là việc nhỏ. Chỉ là bà ta không nghĩ đến Cố Nhất Mẫn dứt khoát như vậy, lời nói thì khó nghe, một câu cũng nghe không lọt tai. 
Bây giờ muốn nghe Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc nói lời dễ nghe một chút, để cứu vớt lại mặt mũi, để bà ấy có thời gian về nhà bàn lại chuyện từ hôn. Bà biết tính tình con trai của mình, nếu nháo lên không chừng sẽ có mạng người. 

Chỉ là thái độ của Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc làm bà ta thất vọng rồi. 

Cố Kiến Quốc đen mặt nói: “Lui hôn đi.”

Vương Nguyệt Cúc hừ lạnh một tiếng, “Nhà các người cao quý, chúng tôi trèo cao không nổi, từ hôn.”

"Được, được, được, các người đừng hối hận."  Triệu Phượng Lan ôm ngực bỏ đi. Bà ấy bị làm cho tức chết rồi, toàn bộ nhà họ Cố đều là dân đen, Vương Nguyệt Cúc còn không có sinh con trai, dựa vào cái gì ở trước mặt bà ta cường ngạnh như vậy?

Cố Tư Tình ngơ ra, này ... này... này là sẽ từ hôn ngay sao? Không phải quá thuận lợi rồi chứ ? Chẳng lẽ nàng trọng sinh có bàn tay vàng, mọi mong muốn đều thành hiện thực? 

Nàng đang nghĩ lung tung rối loạn, bên kia Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc đã gọi Cố Nhất Mẫn vào phòng. Cố Tư Tình thấy sắc mặt ai cũng không tốt, liền thu lại biểu tình cao hứng.

Kỳ thật, chị cả hẳn là đang rất khổ sở, nàng không nên cao hứng như vậy.

Nhưng, thật sự thật sự rất cao hứng thì làm sao bây giờ?

Nàng đi đến trước mặt Cố Nhị Tuệ, "Nếu không chúng ta giết gà ăn đi... để chị cả lấy lại tâm tình?"

Cố Nhị Tuệ còn chưa nói lời nào, Cố Tam Tĩnh bên cạnh nuốt nuốt nước miếng nói: “Em cũng cảm thấy nên như vậy.”

Cố Nhị Tuệ vốn dĩ đang lo lắng cho Cố Nhất Mẫn, nghe hai nàng nói tâm tình cũng tốt lên, nhìn hai đứa em chế nhạo, "Chị thấy chính là hai người các em thèm ăn thì có."

Trong phòng, Vương Nguyệt Cúc ngồi ở bên người Cố Nhất Mẫn, nhẹ giọng hỏi nàng, “Con nghĩ như thế nào?” Nàng biết, vừa rồi con gái lớn nói từ hôn, hơn phân nửa là lời nói lúc tức giận.

Cố Nhất Mẫn cúi đầu không nói lời nào, Cố Kiến Quốc nhăn mày dứt khoát đáp, “Trước kia không nhìn ra, nhưng hiện tại nhìn ra Đặng gia không phải gia đình tốt.”

Cố Nhất Mẫn nhìn cha mẹ vẻ mặt khó xử, ngẩng đầu nói: "Nếu đã nói từ hôn thì nhất định phải từ hôn. Hôm nay đã loạn đến như vậy rồi, nếu không hủy hôn, về sau con cũng sẽ không có ngày yên ổn."

Có người mẹ chồng không thích con dâu như mình thì làm sao mà yên được, nhìn mẹ của nàng là biết. Lúc trước ba nàng còn ở bộ đội, bà nội thủ đoạn mềm dẻo nhưng làm mẹ ăn không ít khổ. 

Ba nàng từ bộ đội xuất ngũ về, đem việc nặng nhẹ trong nhà đều gánh trên vai, lúc đó nội mới ngừng nghỉ không nháo nữa. Nhưng lâu lâu cũng sẽ nói vài lời không dễ nghe. Giống như hai ngày trước Tam Tĩnh trộm nàng một quả táo, liền chạy tới nói rất nhiều lời khó nghe.

Cho nên, việc hôn nhân này vẫn nên hủy đi. 

Nói đến tình cảm giữa nàng và Đặng Chí Minh,  thì cũng không có gì đáng bận tâm

Nàng lớn lên xinh đẹp, nên mẹ quản rất nghiêm. Người xinh đẹp rất dễ dàng được chú ý, càng dễ dàng bị người ta đồn thổi những lời không căn cứ, cho nên cơ bản nàng không tiếp xúc nhiều nam nhân. Sau khi đính hôn cùng Đặng Chí Minh, bọn họ cũng ít có cơ hội ở chung. 

Cho nên,  giữa bọn họ cũng không có cảm tình gì.

Chỉ là sau khi đính hôn, nàng cũng có suy nghĩ về tương lai sau khi gả cho Đặng Chí Minh. Đến lúc đó hắn đi làm ở trấn trên, nàng sẽ lo liệu trong nhà, cuộc sống không giàu có, nhưng hòa thuận hạnh phúc là được.

Chỉ là không nghĩ tới hết thảy mọi chuyện, đều không thành. Nhưng có một số việc nên cắt đứt thì cắt đứt, nếu hiện tại dây dưa, về sau chịu khổ chính là nàng. Nhưng tương lai sau này sẽ ra sau, nàng có chút mơ hồ không rõ.

Vương Nguyệt Cúc cùng Cố Kiến Quốc nghe nàng nói xong, cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, họ sợ con gái bị Đặng Chí Minh lừa gạt làm đầu óc mụ mị.
Vương Nguyệt Cúc ôm bả vai con gái lớn, "Mẹ và ba con không có suy nghĩ sẽ gả con đến nhà giàu có, chúng ta chỉ muốn tìm cho con một người kiên định, nhân phẩm tốt. Lúc trước định hôn với Đặng Chí Minh, cảm thấy nó là nhân viên chính thức ở sở lương thực, đảm bảo thu nhập, dù hạn hán hay lũ lụt, cuộc sống của con cũng không khó khăn. Không nghĩ tới lại nhìn nhầm."

Cố Nhất Mẫn cười cười nói: "Con không có việc gì, ba mẹ đừng lo lắng.”

Cố Kiến Quốc cùng Vương Nguyệt Cúc thấy nàng cười, cũng thật sự yên tâm. Cố Kiến Quốc ở trong lòng nói, không hổ là con gái của mình, làm việc rất quyết đoán.

"Lúc xem mắt, Đặng gia cho 66 đồng tiền cùng một xấp vải. Lúc đổi canh thiếp cho 166 đồng tiền, một bộ quần áo và 6 cân thịt. Đều trả lại hết cho nhà bọn họ." Vương Nguyệt Cúc nói. 

Tập tục ở nông thôn, nam nữ đã đính hôn mà hủy hôn, nếu là nhà trai từ hôn trước, nhà gái không cần trả lại sính lễ. Nhưng nếu nhà gái yêu cầu từ hôn trước, lễ hỏi phải trả lại cho nhà trai. 

Mặc kệ hai nhà bất kể ai đề nghị từ hôn trước, bọn họ đều đem lễ hỏi đính hôn trả lại. Nhà họ không có tiền, nhưng cũng không vì chút tiền ấy mà để con gái bị người ta đàm luận.
 
Ba người nói chuyện một lát liền đi ra ngoài, Cố Tư Tình thấy sắc mặt ba người đều bình tĩnh nên cũng yên tâm. Tuy chị cả từ hôn nàng rất cao hứng, nhưng nàng không hy vọng người trong nhà vì chuyện này mà nháo tâm.

"Ba, chúng ta giết gà hầm đi, cho chị cả ăn lấy lại tâm trạng." Cố Tam Tĩnh nhìn thấy ba mẹ chị cả đều không có bộ dáng thương tâm, thì nói lời mình mong muốn. Vừa rồi tiểu tứ mới đề nghị làm thịt gà thì nước miếng nàng đã bắt đầu chảy ra. 

Cố Nhất Mẫn vừa nghe lời nàng nói thì phụt cười vui vẻ, "Tâm trạng chị khá tốt, không cần ăn gà."

Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc cũng không nhịn được cười, Cố Kiến Quốc vung tay nói, "Vậy giết gà, cho chị cả các con bồi bổ tâm tình."

Cố Tam Tĩnh vừa nghe, mắt to sáng lên, kéo Cố Tư Tình đi bắt gà. Cố Tư Tình có chút không vui, nàng còn muốn làm tiểu tiên nữ xinh đẹp mà. 

"Tư Tình, đừng đứng im ở đây, chị đuổi gà đến chỗ của em, chúng nó chạy đến thì em nhớ bắt lại nha."

Cố Tam Tĩnh phân phó cho Cố Tư Tình xong liền đi đuổi gà, nhưng gà không nghe lời nàng chạy về hướng Cố Tư Tình. Kết quả là nàng chạy đuổi theo gà cả một vòng sân.

"Tiểu tứ, đứng đó làm gì? Bắt gà đi!"

Cố Tư Tình hít một hơi thật sâu, dù sao cũng không làm được tiểu tiên nữ mỹ lệ, bắt gà thì bắt gà. Hai chị em đuổi theo gà chạy vòng vòng trong sân. Cố Kiến Quốc nhìn hai chị em, vui vẻ trong chốc lát, sau đó nhanh bước lên, khom lưng liền đem một con gà ấn trên mặt đất.

Cố Tư Tình và Cố Tam Tĩnh thở phì phò đi tới, liền thấy là con gà trống lớn. Ngày thường con gà trống này thực kiêu ngạo, thấy người là ngẩng đầu, không nghĩ tới là nó chết nhanh nhất đàn.
Bất quá không thể không thừa nhận, lông của gia hỏa này rất đẹp, đánh bại tất cả gà trống nuôi trong nhà.

"Ba, nhổ cho con mấy cái lông gà để con làm quả cầu đá." Cố Tư Tình nói.

Cố Kiến Quốc nhổ lông ở hai cánh gà trống đứng dậy đưa mấy chục lông gà cho nàng, "Đi chơi đi." Nói xong liền đi giết gà. Cố Tam Tĩnh đi lấy dao, ngồi xổm bên cạnh nhìn.

Cố Tư Tình đã quên làm quả cầu bằng lông gà như thế nào, liền lôi kéo Cố Nhất Mẫn làm giúp nàng. Cố Nhị Tuệ và Vương Nguyệt Cúc ở phòng bếp nấu nước, một lát nhổ lông gà cần nước sôi.

Lúc Trương Xuân Đào tới, nhìn thấy cảnh tượng vô cùng náo nhiệt ấm áp. Nàng có chút ngốc, lúc nãy nàng đứng trong sân của mình,  lắng tai nghe lời nói của Triệu Phượng Lan rất rành mạch, Đặng gia muốn từ hôn. Làm nàng rất cao hứng.

Nàng muốn lại đây chế giễu, không nghĩ tới người một nhà vui vẻ như vậy, hôn nhân tốt như thế đã bị hủy, vậy mà bọn họ còn có có tâm trạng ăn thịt gà?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play