Đây là lần đầu tiên Hoắc Dĩnh Tân nhìn thấy Tô Thiên Tầm,
bởi vì cô là người mới cho nên nhất định dễ bắt nạt nhưng ấy vậy mà lại bị
giọng nói của đối phương dọa cho sợ run.
Dù sao thì nhà họ Tô cũng là một gia đình hào môn, Tô Thiên
Tầm được bao bọc từ nhỏ cho nên rất trắng trẻo, khí chất ngời ngời, hơn nữa hôm
nay cô lại mặc một chiếc váy dài màu tím làm phô bày ra dáng người hoàn mỹ,
dung mạo thì thoát tục, nhan sắc đẹp rạng ngời, vừa nhìn đã biết là người không
dễ bắt nạt rồi.
Thấy cô như vậy, khí thế của Hoắc Dĩnh Tân cũng giảm đi vài
phần, nhưng nghĩ lại dù sao thì cô cũng là do đạo diễn Chương Hoa Lai nhìn
trúng cho nên chắc cũng có điểm hơn người.
Nhưng cuối cùng dù có chống lưng thế nào đi chăng nữa thì
lúc đầu cô ta cũng chỉ dám giơ nanh múa vuốt, đợi sau này khi đã có nhận thức
về thế giới này rồi thì nhất định sẽ ngoan ngoãn thôi.
“Có đúng không?” Hoắc Dĩnh Tân đứng khoanh tay, cô ta hếch
cằm lên rồi đi về phía Tô Thiên Tầm vênh váo nói: “Bây giờ người mới ngày càng
không biết phép tắc là gì cả, thấy tiền bối cũng không biết khiêm tốn mà lại
còn nghĩ bản thân mình có thể lên mặt sao?”
Đối phương kiêu ngạo nhưng Tô Thiên Tầm cũng không vừa, cô
vốn dĩ cao hơn cô ta cho nên khí thế cũng chiếm thế thượng phong, cô rũ mắt
nhìn Hoắc Dĩnh Tân như một con kiến đáng thương: “Tôi có thể cho cô xem bản
lĩnh của tôi, nhưng tôi biết cô sẽ chẳng thể hiện bản lĩnh của mình trước mặt
tôi được đâu, nếu không thì làm sao lại mặt dày đi cướp phòng của đàn em chứ.”
“Có năng lực thì nhận phòng theo sự sắp xếp của đoàn làm
phim đi vì sao lại phải đi chiếm phòng của người khác.”
“Cô.” Hoắc Tân Dĩnh không nghĩ đến Tô Thiên Tầm lại mồm mép
như vậy, cô ta tức giận đùng đùng nhưng sau đó lại ý thức được bên cạnh có
nhiều người như vậy thì không thể phát hỏa được cho nên giọng nói cũng dịu đi
một chút.
“Mọi người đều biết yêu cầu của đạo diễn Chương đối với đoàn
làm phim là vô cùng nghiêm khắc.”
“Cô đừng tưởng mình là nữ chính rồi thì muốn làm gì thì làm,
đừng để đến lúc diễn xuất quá qua loa rồi bị người ta đuổi đi, như vậy đúng là
mất mặt lắm đó.”
Tô Thiên Tầm cười lạnh: “Diễn xuất của tôi có được hay không
thì đạo diễn Chương cũng đã thấy rồi, cũng chẳng biết là diễn xuất của ai qua
loa đâu?”
“Nếu như diễn xuất có qua loa thì cũng không đến mức diễn
xuất 20 năm rồi vẫn còn đi tranh phòng với đàn em.”
Nói đến đây cô nhìn sang Tang Tử: “Em nói xem có đúng
không?”
Tang Tử nhanh chóng phụ họa: “Đương nhiên rồi, người ta đã
đi diễn được 20 năm không phải ảnh hậu thì cũng là hoa đán, đoàn làm phim đương
nhiên sẽ sắp xếp cho phòng t ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).