Tôn Hách Nghiên luôn cảm thấy hôm nay
Khiêm Hưu có gì đó không ổn, chẳng có chuyện gì mà lại bảo cô ta ra, cũng không
nói gì thêm.
Chẳng lẽ chỉ vì muốn tặng cho cô ta một
thỏi son?
Lại còn nói cái gì mà thứ này vốn là
vật rất quan trọng trong lòng anh ta, rồi tới thứ đó cũng sẽ trở thành vật rất
quan trọng trong lòng cô ta.
Nhà họ Tôn của cô ta tuy không phải là
đại gia tộc với dòng dõi thành cao nhiều đời hay có nhà cao cửa rộng gì, nhưng
chỉ là mua một chút phấn son thôi thì vẫn là chuyện rất dễ dàng.
Tôn Hách Nghiên vừa mở bưu kiện chuyển
phát nhanh ra là đã muốn trả hàng lại ngay lập tức. Nhưng rồi cô ta nghĩ đến
dáng vẻ gầy gò yếu ớt đến mềm quặt ra kia của Khiêm Hưu, thì lại chẳng muốn để
ý tới anh ta nữa.
Cô ta ném thẳng cái bưu kiện chuyển
phát nhanh kìa vào trong nhà kho rồi hoàn toàn mặc kệ nó.
Khiêm Chuẩn đã đi công tác được hai
ngày rồi.
Lúc đầu Tô Thiên Tầm còn muốn dành thời
gian đi hẹn hò với Khiêm Chuẩn, nhưng ông ngoại đột nhiên trở bệnh nặng, nên cô
chỉ còn cách ở nhà chăm nom ông cụ.
Người ta vẫn hay nói rằng tiểu biệt
thắng tân hôn, đương nhiên ngày nào Tô Thiên Tầm cũng mong Khiêm Chuẩn sẽ trở
về nhà thật sớm.
Kể từ khi chương trình gameshow kia kết
thúc, không biết là do tìm thấy chân lý gì hay là do cơ quan nào đó trong đầu
anh đã được kích hoạt, cả người Khiêm Chuẩn cứ như vừa mới giác ngộ xong ấy.
Anh cũng bắt đầu nói nhiều hơn.
Chẳng mấy chốc liền biến thành một cái
khung chat nhảy nhót thông báo liên tục.
Cứ như thể việc anh cố gắng giữ im lặng
từ nhỏ tới lớn là để dành tặng cho thời khắc này, nên mới muốn nói chuyện không
ngừng nghỉ như vậy.
Sau khi công việc hàng ngày của mình
kết thúc, anh sẽ ngồi trò chuyện thật lâu qua video với Tô Thiên Tầm.
Tô Thiên Tầm không thích những cuộc trò
chuyện quá đỗi dài dòng.
Điều khó chịu là cô không thể chen
miệng vào bắt chuyện mà chỉ có thể ngồi ngoan ở đó, yên tĩnh lắng nghe anh trò
chuyện không ngừng nghỉ.
Nào là sáng nay em đã ăn gì chưa, chúng
có mùi vị như thế nào vậy.
Rồi tới chuyện sáng nay anh đi họp mặc
quần áo gì, bây giờ trong phòng đã trồng thêm bao nhiêu chậu hoa, có chậu nào
đẹp thì lúc về sẽ mang hai chậu đi.
Còn cả khi anh vô tình gặp được ai đó
vào giữa đêm khuya, anh chợt phát hiện ra tính cách của người kia thực sự rất
tốt. Hai người cứ vậy mà trở thành bạn bè tốt, chỉ cần chịu chuyện trò thật
đàng hoàng với nhau.
Tô Thiên Tầm thậm chí còn chưa từng gặp
ai giống vậy trước đây, nhưng cô vẫn muốn nghe cách anh phân tích về tính cách
của người đó dù trong lòng đang cảm thấy rất khó chịu.
"Dừng-" Cuối cùng Tô Thiên
Tầm cũng không thể chịu đựng nổi nữa, cô ngăn Khiêm Chuẩn tiếp tục nói:
"Được rồi, hôm nay em sẽ đi thăm ông ngoại."
Tô Thiên Tầm thấy mấy hôm nay, sức khỏe
của ông ngoại đã dần tốt hơn trước rất nhiều nên cô đã đến nhà họ Khương.
Kể từ khi Khiêm Chuẩn kết hôn, cơ thể
ốm yếu bệnh tật của ông Khương đã dần hồi phục nhanh chóng một cách thần kỳ.
Bây giờ ông cụ đã có thể rời khỏi xe
lăn, tập tễnh đi vài bước với sự hỗ trợ của những chiếc nạng chống.
Cô vợ của cậu cháu trai thân yêu tới
nhà gặp ông, chuyện này khiến ông Khương thấy mừng rỡ lắm, ông cứ nắm chặt lấy
tay cô không chịu buông.
"Thiên Tầm à, mẹ nó biết cháu là
một đứa con hiếu thảo, mẹ nó biết cháu hay tới đây thăm ông ngoại."
Tô Thiên Tầm biết tầm quan trọng của
ông Khương trong lòng Khiêm Chuẩn lớn tới chừng nào. Cô thấy không sao, dù sao
thì cô cũng muốn dành nhiều thời gian để bầu bạn bên ông cụ nhất có thể.
"Nếu ông muốn cháu nói cho ông
ngoại biết. Thì ông ơi, chỉ cần ông chịu chuyển đến ở chung với chúng cháu là
được ạ. Chắc chắn Khiêm Chuẩn cũng sẽ thấy rất vui."
Mặc dù ông Khương rất yêu quý cậu cháu
trai nhà mình, nhưng ông cũng không muốn vì mình mà làm phiền tới cuộc sống
riêng tư của đôi vợ chồng trẻ.
"Ông không chuyển đi chuyển lại
nữa đâu, dù sao thì ông cũng ở một mình quen rồi."
"Nếu mấy đứa thật sự sợ cái lão
già như ta sống quá cô đơn, thì hãy mau mau sinh một đứa nhỏ đi. Có chắt rồi
chắc ông sẽ thấy vui hơn đó."
Ông Khương vui vẻ nói, nhưng khi Tô
Thiên Tầm nghe thấy mấy lời này lại cảm thấy rất ngại ngùng: "Chuyện này
bọn cháu cũng không vội được đâu ạ."
…
Khi Khiêm Chuẩn nghe tin Tô Thiên Tầm
đã đến chỗ ông ngoại chơi, anh cảm thấy rất vui. Sau đó bắt đầu dành thời gian
kể về tuổi thơ tươi đẹp bên ông ngoại của mình, rằng khi anh còn là một đứa
trẻ, anh với ông ngoại đã thân nhau đến thế nào.
Tô Thiên Tầm nghe anh kể chuyện trong
khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, cô lén lút ngáp một cái khi quay lưng lại về phía
máy quay.
Cô cũng không biết cái cơ quan nào
trong đầu Khiêm Chuẩn lại bị kích hoạt nữa. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hưng
phấn bừng bừng của anh thì cô lại không nỡ cản.
Lại nói chuyện thêm mười phút nữa, Tô
Thiên Tầm thực sự sắp nhịn không nổi nữa rồi.
"Chồng ơi, ngày mai mấy giờ anh
mới về?"
Nói đến lúc anh được về nhà, cuối cùng
Khiêm Chuẩn cũng chịu dừng lại: "Chắc phải cỡ tám chín giờ tối, em không
cần nhịn đói chờ anh về ăn cơm đâu."
"Ừm." Tô Thiên Tầm ngáp một
cái, cô đáp: "Thế anh muốn ăn món gì nào, để em đi chuẩn bị trước cho
anh."
Khiêm Chuẩn không h� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.