Đêm khuya thanh vắng, mọi thứ xung
quanh chìm vào tĩnh lặng.
Hai con người, một nam một nữ đứng
trước cửa, ánh đèn vàng ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy hai người, khiến cho bầu không
khí xung quanh tăng thêm vài phần mị hoặc.
Dường như Khiêm Chuẩn đã đánh cược hết
tất cả sự can đảm mới có thể hỏi cô rằng: Chuyện em đồng ý gả cho anh, là thật
hay giả?
Nói xong lời này, anh nhìn chăm chú vào
cô, đôi mắt đen láy, sâu thẳm như mặt hồ, tràn đầy hy vọng.
Anh hy vọng rằng cô có thể cho mình một
câu trả lời thích đáng.
Tô Thiên Tầm khẽ cúi đầu, bị anh nhìn
chằm chằm như vậy, làn da nõn nà tựa như hấp thụ hơi nóng, bắt đầu trở nên phấn
hồng.
Cô cắn môi, không dám nhìn thẳng vào
mắt anh.
Mất một lúc sau, cô mới hỏi ngược lại
anh: “Không phải anh đã với em rằng, ông ngoại nói gì em cứ đồng ý hay sao?”
“Em nói những điều đó, khiến anh không
vui?”
Ánh mắt Khiêm Chuẩn trở nên lạnh lẽo,
anh nhìn xuống đất, đúng như những gì anh lo sợ, cô nói những lời ấy chỉ để ứng
phó với ông ngoại.
Nhưng anh vẫn không bỏ cuộc, lên tiếng:
“Còn chuyện kết hôn vào cuối năm…”
Anh mới nói được nữa câu, dường như cảm
thấy mình đang áp đặt cô.
Hôm qua, anh đưa Tô Thiên Tầm về nhà,
mục đích ban đầu chỉ muốn ông ngoại vui vẻ hơn một chút, bây giờ đột nhiên anh
lại nhắc đến chuyện kết hôn, không phải đang ép người quá đáng sao?
“Nếu em không muốn, anh sẽ tìm cách nói
chuyện với ông ngoại.”
“Đừng.” Tô Thiên Tầm lên tiếng ngăn
cản.
Trong mắt Khiêm Chuẩn dấy lên vài tia
vui mừng: “Ý em là…”
Tô Thiên Tầm ngập ngừng nói: “Em đã
nhận lời với ông ngoại rồi, nếu bây giờ đổi ý, sợ rằng không ổn.”
“Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên, chờ
đến cuối năm rồi tính tiếp.”
Cuối năm, có thể Khiêm Chuẩn đã giải
quyết gọn việc trong công ty, lúc ấy không còn gì có thể cản trở chuyện hai
người đến với nhau nữa.
Vả lại, dù sao đó cũng là lời nói của
ông ngoại, Khiêm Chuẩn vẫn chưa cầu hôn cô.
Khiêm Chuẩn thoáng thất vọng, khép hờ
mắt, hoá ra cô ngại với ông ngoại anh.
Nhưng người con gái này đã đồng ý gả
cho anh, tốt hơn nhiều so với việc làm bạn giường với cô.
Cho dù bây giờ cô chưa yêu anh, nhưng
chỉ cần hai người ở bên nhau, lâu dần có thể nảy sinh tình cảm.
Nhưng lỡ sau này cô vẫn không yêu anh
thì sao, chẳng lẽ anh sẽ giương mắt nhìn cô gả cho người đàn ông khác sao?
Không đời nào, người con gái này, chỉ
có thể gả cho anh.(Abilene x T Y T)
Sau những ngày nghỉ phép, Tô Thiên Tầm
vô cùng áy náy khi nghĩ rằng mình sẽ làm chậm tiến độ của đoàn làm phim.
Không ngờ đến ngày thứ ba, khi cô đang
chuẩn bị quay về đoàn, Tang Tử đã gọi cho cô, cô ấy nói rằng đạo diễn cho đoàn
phim nghỉ một thời gian, có thể phải đến mười ngày sau mới tiếp tục việc quay
phim.
Tô Thiên Tầm không nghĩ trên đời lại có
chuyện tốt đến như vậy.
Cô sẽ có một kỳ nghỉ kéo dài tận mười
ngày.
Lúc về thành phố Ly, cô không có thời
gian để thăm nhà, nay có được kỳ nghỉ tuyệt vời như vậy, nhất định cô phải về
gặp gỡ người thân một chuyến.
Lúc Tô Thiên Tầm chuẩn bị rời đi, ông
cụ Khương lưu luyến không nỡ buông tay cô: “Bé con, sau này cháu phải thường
xuyên về thăm ông.”
“Được gặp cháu nhiều hơn, ông sẽ rất
vui, nói không chừng ông còn có thể sống lâu thêm vài năm nữa.”
Ông ngoại đã mở lời như vậy, Tô Thiên
Tầm không thể từ chối.
“Ông ngoại yên tâm, có thời gian rảnh,
nhất định cháu sẽ về thăm ông.”
< ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.