Tô Thiên Tầm đi ra từ phòng ngủ của ông cụ, cô sau đó đi theo dì đến phòng khách nhà họ Khương chuẩn bị cho cô.

Khiêm Chuẩn lo lắng đi theo cô tới kiểm tra một lần: "Em ngủ tạm một đêm ở đây, ngày mai anh bảo người sửa sang..."

Mặc dù chỉ là phòng khách nhưng nó cũng có tiêu chuẩn của phòng tổng thống, Tô Thiên Tầm nhìn căn phòng xa hoa hơn phòng ngủ của mình, cô im lặng nói: "Còn phải sửa sang như thế nào nữa, nơi này đã rất tốt rồi."

"Anh coi tôi là gì, muốn xây một cung điện cho tôi ở à."

Khiêm Chuẩn luôn cảm thấy vội vàng quay về làm Tô Thiên Tầm ủy khuất.

"Vậy thì, em nghỉ ngơi cho tốt." Anh nói xong chuyện này cũng nên rời đi nhưng anh lại cứ đứng tại chỗ không di chuyển.

Dì nhìn thấy giữa hai người có bí mật, mỉm cười và lắc đầu đi ra ngoài.

Tô Thiên Tầm chờ dì đi ra ngoài, cô đến gần Khiêm Chuẩn, mập mờ hỏi: "Thế nào, còn muốn ngủ với tôi hả?"

Khiêm Chuẩn: "... Như vậy thì ông ngoại anh càng vui hơn."

"Ít vẽ phấn lên mặt đi." Tô Thiên Tầm cười đẩy người ra: "Danh bất chính ngôn bất thuận, sẽ bị người ta chê cười."

Trong mắt Khiêm Chuẩn không nỡ không thể bỏ qua, Tô Thiên Tầm ngứa ngáy trong lòng, hơi do dự một chút, kiễng chân hôn lên khóe miệng bên trái Khiêm Chuẩn một chút để dỗ dành: "Được rồi, đi đi, đi đi, ngày mai gặp."

Khiêm Chuẩn không hài lòng, nghiêng mặt phải lại, cũng không nói lời nào, cứ giằng co như vậy.

Tô Thiên Tầm bất đắc dĩ, chỉ có thể hôn bên phải của anh: "Như vậy đủ chưa?"

Khiêm Chuẩn hài lòng: "Vậy em nghỉ ngơi thật tốt, có việc gọi anh."

Tô Thiên Tầm không muốn dây dưa với anh nữa, nếu không đêm nay đừng hòng ngủ, cô vội vàng thừa dịp anh không chú ý đóng cửa lại.

Ban ngày tăng ca quay phim cả ngày, lại suốt đêm chạy về, lăn qua lăn lại cả đêm, Tô Thiên Tầm mệt mỏi đến không mở mắt được, cô tùy tiện tắm rửa liền trèo lên giường ngủ.

Sáng hôm sau khi tỉnh lại đã hơn tám giờ, Tô Thiên Tầm ảo não vỗ vỗ ót.

Đã nói chờ ông ngoại tỉnh lại sẽ đi gặp ông, cô kiểu gì cũng đã muộn rồi.

Cô vội vã đứng dậy và rửa mặt.

Ông cụ gần 80 tuổi, sức khỏe vốn không tốt, hôm qua bỗng nhiên hôn mê, lăn qua đêm, lại thấy cháu ngoại đưa con gái về, trong sự đại bi mừng rỡ, tinh thần lúc vui lúc buồn, lúc này mới tỉnh lại.

Tô Thiên tìm đến dưới lầu, vừa đúng lúc Khiêm Chuẩn đẩy ông cụ ra.

Ông cụ vừa rồi còn ốm yếu không có một chút tinh thần, ông vừa thấy Tô Thiên Tầm ngay lập tức có tinh thần: "Nha đầu, lại đây, lại đây."

Ông quay đầu lại nói với Khiêm Chuẩn: "Không cần cháu, để nha đầu đẩy ta."

Khiêm Chuẩn làm sao có thể làm phiền Tô Thiên Tầm: "Ông ngoại..."

Tô Thiên Tầm lớn lên theo ông bà nội từ nhỏ, tính tình của hai vị lão nhân cũng rất cổ quái, từ nhỏ cô đã quen.(Abilene x T Y T)

Nghe vậy cô nhanh chóng đi đến xe lăn, nhận lấy: "Để tôi đi."

Khiêm Chuẩn tràn ngập áy náy nhìn Tô Thiên Tầm: "Em vất vả rồi."

         

Tô Thiên Tầm cong khóe miệng: "Anh nói cái gì v

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play