Bệnh Trạng Sủng Ái

CHƯƠNG 28: TÊN CẨU NAM NHÂN NÀY LẠI GIẢ BỆNH NỮA RỒI


10 tháng

trướctiếp

Sau khi Tô Thiên Tầm trở về nhà, cô liền nhận được tin nhắn báo cáo từ Khiêm Hưu, anh ta nói Khiêm Chuẩn đã tỉnh lại, còn đang uống một bát cháo.

Trái tim căng chặt như muốn nhảy ra khỏi cổ họng của cô cuối cùng cũng có thể yên tâm lại rồi.

Thấy Tô Thiên Tầm về nhà một mình, các thành viên của nhà họ Tô quyết định không nói đến chuyện của Khiêm Chuẩn nữa. Họ sợ cô thấy xấu hổ nên cũng không nói gì nhiều.

Cả gia đình ngồi quây quần với nhau trong phòng khách, cùng nhau trò chuyện cười đùa, xem các chương trình giải trí đón mừng năm mới cho tới thời khắc tiếng chuông đồng hồ báo hiệu năm mới vang lên.

Một năm mới chính thức bắt đầu vào đúng thời khắc thiêng liêng này.

Tô Thiên Tầm vừa mới rời đi không bao lâu, Khiêm Chuẩn liền tỉnh lại.

Khiêm Hưu sai người đi mang một vài món từ nhà cũ đến, thấy Khiêm Chuẩn đã tỉnh lại liền đặt đồ ăn xuống cái bàn nhỏ ở trước mặt anh, bình tĩnh nói: "Nếu như cậu không muốn chết, thì tốt nhất là nên báo với bác sĩ rằng cậu bị bệnh."

"Ngay cả khi cậu không muốn tìm gặp bác sĩ, cậu cũng nên báo với anh một tiếng chứ."

“Cậu không muốn về nhà cũ cũng được, nhưng anh có thể dùng tư cách anh trai để thường xuyên tới đây thăm cậu không?”

"Cũng may mẹ thấy không an tâm lại lo lắng cho cậu nên mới bảo anh qua đây xem sao. May mà đúng lúc phát hiện ra cậu bị sốt cao đến mức hôn mê, nếu không không biết sẽ ra sao nữa."

Anh ta không đề cập đến chuyện Tô Thiên Tầm đã tới đây, chỉ nói rằng anh ta đã phát hiện ra Khiêm Chuẩn đang bị bệnh.

Mặc dù đầu óc Khiêm Chuẩn còn đang lơ mơ vì cơn sốt, nhưng hình như trong cơn mê man, anh đã nghe thấy tiếng khóc của ai đó vang vọng bên tai mình, thậm chí còn có cảm giác là Tô Thiên Tầm đã tới đây.

Anh húp hai ngụm cháo, dừng động tác: "Thiên Tầm...không có ở đây sao?"

Thấy anh tới giờ phút này vẫn còn đang nghĩ tới Tô Thiên Tầm, Khiêm Hưu nhếch môi: "Cậu nghĩ gì vậy? Đang là đêm giao thừa đấy, làm sao em ấy có thể tới đây được?"

"Để anh nói thẳng nhé, cậu thực sự quá ngây thơ rồi. Bao nhiêu năm qua em ấy vẫn không chấp nhận lời tỏ tình của cậu, cậu vẫn không hiểu trong lòng em ấy nghĩ cái gì sao?"

"Nếu có một cô gái thật lòng thích cậu, cô ấy sẽ muốn được sớm trở thành cô dâu của cậu. Kể cả có bận chuyện gì đi chăng nữa thì cũng sẽ nhanh chóng giải quyết."

Khiêm Chuẩn thất vọng cụp mí mắt xuống, đút từng muỗng cháo trong bát vào miệng.

Một lát sau, anh nhẹ giọng nói: "Anh trai à, anh về đi."

"Em không sao."

Khiêm Chuẩn nhìn giờ rồi hỏi: "Anh không về nhà sao?"

"Cơ thể của bố ngày một yếu đi, anh không biết ông ấy có thể sống được bao lâu nữa."

"Ông ấy cứ nhắc tới cậu suốt, chỉ mong cậu sớm quay về nhà."

"Nếu cậu có thể về nhà ăn Tết, ông ấy nhất định sẽ rất vui."

Khiêm Chuẩn không để tâm tới bệnh của ông Khiêm, anh cũng không đáp lời Khiêm Hưu.

Anh chỉ nhẹ nhàng nói: "Không cần đâu."

Khiêm Hưu thấy dáng vẻ anh như vậy nên cũng không dám nói gì thêm. Khiêm Hưu thở dài, đặt thuốc lên tủ đầu giường rồi nói: "Liều lượng, thời gian cùng hướng dẫn sử dụng anh có ghi lại rồi đấy, nhớ đừng quên uống thuốc."

"Cậu liệu mà làm, nhớ về sớm một chút, bố mẹ đều đang ở nhà chờ cậu đấy."

Nói xong, Khiêm Hưu nhìn Khiêm Chuẩn thêm lần cuối rồi mới ra khỏi phòng.

Khiêm Chuẩn không hề phản ứng, anh tiếp tục uống cháo trong yên lặng, uống sạch tô cháo rồi mới đứng dậy bước xuống giường.

Nếu anh cứ lặng lẽ biến mất khỏi thế giới này như vậy, liệu người con gái anh thích có cảm thấy tiếc nuối vì anh không?

Cô sẽ rơi nước mắt vì anh chứ?

Khiêm Hưu nhanh chóng trở lại ngôi nhà cũ của nhà họ Khiêm, Lưu Thục Diễm đang ngồi trong phòng khách đợi anh ta.

Suốt bao nhiêu năm qua, kể từ khi trở thành bà Khiêm, bà ta luôn cẩn trọng dè dặt, chỉ sợ sẽ khiến cho giới hào môn chê cười vì những sai sót nhỏ nhặt của mình.

Bà ta phải tốn không biết bao nhiêu công sức mới leo lên được vị trí của bà Khiêm, đương nhiên không dám làm sai chuyện gì để tránh trượt chân té ngã mà lâm vào kết cục bị người khác coi thường.

"Tiểu Chuẩn bị bệnh sao?" Lưu Thục Diễm vừa nhìn thấy Khiêm Hưu liền hỏi.

Khiêm Hưu gật đầu: "Vâng."

Lưu Thục Diễm nhíu mày: "Bị bệnh gì thế, phải làm sao bây giờ?"

Sau khi nghe Khiêm Hưu nói anh không có chuyện gì, bà ta bắt đầu phàn nàn: "Con đấy, con làm anh trai kiểu gì vậy? Nếu thằng bé bị bệnh, thì con nên đưa thằng bé về nhà luôn chứ."

"Người làm trong nhà đông như vậy, con còn là bác sĩ nữa, làm sao có thể để thằng bé ở ngoài một mình như thế được."

Lưu Thục Diễm liếc mắt nhìn lên lầu, rõ ràng là đang tức giận nhưng lại lén lút gật đầu, thở dài một hơi

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp