Bệnh Trạng Sủng Ái

CHƯƠNG 20: CÒN THÂN THIẾT HƠN CẢ LÚC TRƯỚC


10 tháng

trướctiếp

Không biết tối hôm nay bị làm sao nữa, đầu tiên là một anh trai đã có gia đình tỏ tình, sau đó là đứa em bình thường ít nói cũng đến tỏ tình với cô.

Tô Thiên Tâm thấy rằng hôm nay mình giẫm phải cái gì không được sạch sẽ rồi, vừa một lúc mà đã xảy ra nhiều chuyện “bất ngờ” như vậy.

Nếu như nói từ chối Khiêm Hưu cần phải suy nghĩ, đó cũng là bởi vì quan hệ giữa hai người họ quá xa cách, cô buộc phải khách khí một chút, còn đối với lời tỏ tình của Khiêm Chuẩn thì Tô Thiên Tầm chỉ thấy não anh bị điên rồi.

“Khiêm Chuẩn, anh cố ý đúng không?”

“Rõ ràng biết tâm tình tôi không tốt còn muốn gây thêm phiền phức cho tôi có phải không?”

Tô Thiên Tầm nói xong câu này cũng chạy vào nhà, đến cả ánh mắt của Khiêm Chuẩn cô cũng không dám nhìn.

Bởi vì cô biết, ánh mắt của anh bây giờ đều xen lẫn sự đau lòng và buồn bã.

Nói cô mềm lòng, đúng là cô rất dễ mềm lòng, cô không nỡ nhìn Khiêm Chuẩn đau lòng.

Nếu như ba năm trước, lúc anh tỏ tình với mình cũng để lộ ra cảm xúc này, cô sẽ phá hủy ngay kế hoạch tỏ tình của Khiêm Chuẩn.

Nhưng anh lại dùng cái phương pháp ngủ với cô.

Bây giờ hai người có thể quay lại được như trước kia cũng đã rất kỳ diệu rồi, lẽ nào bọn họ còn có thể lờ đi quá khứ để rồi làm giống như chưa có chuyện gì xảy ra mà ở bên nhau được sao?

Cô không biết sau này hai người sẽ như thế nào, nhưng bây giờ cô không thể nào chấp nhận nổi.

Khiêm Chuẩn đúng là rất đau lòng khi nghe xong câu nói của Tô Thiên Tầm.

Hóa ra anh tỏ tình chỉ khiến cho cô trở nên phiền muộn.

Nhưng anh nên phải làm thế nào đây?

Vốn dĩ hôm nay anh đã lên kế hoạch sẵn đi đón Tô Thiên Tầm rồi, nhưng ngay trước lúc đó thì bố anh lấy cớ có một chuyện vô cùng quan trọng chặn anh lại.

Sau đó anh mới biết, Khiêm Hưu đến thành phố S.

Anh không biết giữa chuyện này có quan hệ gì, cũng không muốn dùng suy nghĩ ác ý để phỏng đoán người nhà của mình, nhưng đến lúc xế chiều, khi mà bố anh nói muốn giới thiệu cho anh một cô gái môn đăng hộ đối thì anh đột nhiên hoảng lên.

Vốn dĩ thái độ của Tô Thiên Tầm đối với anh đã không rõ ràng, nếu như còn thêm sự can thiệp của người nhà thì anh chỉ sợ ngay đến cả cơ hội làm bạn với cô cũng không có nữa.

Đây là điều anh không thể chịu đựng được.

Cho dù không thể trở thành người yêu, nhưng cả đời này anh vẫn muốn ở bên cạnh bảo vệ cô.

“Sao vào nhà nhanh thế?” Bà Tô nhìn Tô Thiên Tầm chạy vào thì cười híp mắt hỏi.

Tô Thiên Tâm lơ đễnh trả lời một tiếng: “A, dạ.”

Trả lời bà xong bèn muốn nhanh về phòng, nhưng cô lại bị bà Tô kéo lại, làm thế nào cũng không thoát khỏi được.(Abilene x T Y T)

“Thiên Tầm, cháu nói thật cho bà nghe, rốt cuộc cháu với Tiểu Chuẩn là như thế nào?”

Tô Thiên Tâm ậm ờ nói: “Còn thế nào nữa ạ, chúng cháu không phải đang là bạn bè sao, bà không phải là không biết từ nhỏ quan hệ bọn cháu vốn đã rất tốt.”

“Lừa người.” Bà Tô không tin lời cô: “Nếu đã là bạn bè, vậy thì cháu nói bà nghe vì sao ba năm trước cháu ra nước ngoài không nói với nó, nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghe cháu nhắc đến nó?”

Tô Thiên Tâm: “Bà lớn rồi còn muốn làm trinh thám nữa hả.”

Bà Tô cương quyết nhìn chằm chằm cô: “Bà nói này, đứa nhỏ Tiểu Chuẩn này thật không tồi, mặc dù có hơi ít nói nhưng cháu nói nhiều, đây mới gọi là bổ đắp cho nhau.”

Tô Thiên Tầm: “...”

Bà Tô: “Còn có thằng nhỏ này rất có tâm, mặc dù người ngoài kia đều nói nó giết mèo giết chó cái gì đó, nhưng bà biết...”

Bà ấy đột nhiên hạ thấp giọng khẽ tiến sát lại bên tai Tô Thiên Tầm, bởi vì Tô Thiên Tầm khá cao, không phối hợp với bà, bà ấy còn dùng lực véo vào tai Tô Thiên Tầm: “Cúi người.”

Tô Thiên Tầm chỉ có thể phối hợp với bà: “Bà nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”

“Thật không ngờ bà nội của cháu lớn tuổi như vậy rồi mà còn thích buôn chuyện như này.”

Bà Tô bất mãn trừng cô một cái, thấp giọng lên tiếng: “Người khác đều nói mẹ kế của nó rất tốt, nhưng theo bà thấy thì con người cô ta...”

Bà Tô giơ ngón tay út ra phòng đoán: “Không phải là một người tốt.”

“Chắc chắn Tiểu Chuẩn đã chịu không ít ủy khuất, chỉ là đứa nhỏ này nhịn xuống không nói ra mà thôi.”

“Mùa hè năm nay, công ty của chú cháu gặp chuyện, chú cháu từng cứu nhiều người như vậy mà người ta còn chưa đợi chú cháu mở miệng mà đã chặn miệng chú cháu lại, chính là cái kiểu lờ đi không thấy, chỉ có đứa nhỏ ấy không chút do dự đưa ra một khoản tiền lớn như vậy, không thì công ty...ài, thật không dễ nói.”

“Thiên Tầm, cháu nói hai nhà chúng ta nhiều năm như vậy không hề qua lại, nếu như không phải là vì cháu thì đứa nhỏ ấy sao lại đưa tiền cho chú cháu được.”

“Bà nói cháu nghe, bà là người từng trải, một người đàn ông bình thường luôn miệng nói muốn tốt cho cháu, nhưng khi nhắc đến tiền thì lại rụt người lại thì chắc chắn không ổn.”

Bà Tô đã nói thì không ngừng lại được, Tô Thiên Tầm nghĩ nếu cứ để bà tiếp tục nói thì có thể tối nay cô đừng hòng nghĩ đến việc ngủ.

Cô không ngừng gật đầu nói mình biết rồi, sau đó nhanh chóng đẩy bà vào phòng: “Được rồi mà bà nội, đi ngủ quá muộn dễ tăng huyết áp lắm đó, nghỉ ngơi sớm đi ạ.”

...

Đương nhiên Tô Thiên Tầm biết Khiêm Chuẩn không ác độc giống với lời hình dung của những người ngoài kia, nhưng điều này không liên quan đến hạnh phúc cả một đời của cô.

Tắm xong, Tô Thiên Tầm nằm sụp trên giường, càng nghĩ lại càng không ngủ được.

Thật sự đau đầu muốn chết, cô lấy điện thoại gọi cho Thẩm Uyển.

Thẩn Uyển bận rộn cả ngày trời, đúng lúc đang ngủ lại phải trả lời điện thoại của cô, cô ấy bất lực nói: “Đại minh tinh Tô à, cậu bây giờ cũng là nữ chính rồi, cậu cũng không thể cản trở tớ thăng tiến chứ, ngày mai tớ còn phải dậ

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp