Sau khi phát hiện ra chuyện này, tất cả
mọi người đều vây quanh Tô Thiên Tầm. Khiêm Chuẩn không từ chối bất kỳ ai mời
rượu, anh nhanh chóng bị bắt uống hơi nhiều.
Tô Thiên Tầm im lặng nhìn anh, nhỏ
giọng nhắc nhở: “Anh uống quá nhiều, trợ lý đang ở bên ngoài đúng không?”
Khiêm Chuẩn lắc đầu: “Anh không sao,
lát nữa sẽ có người đưa em về.”
Tô Thiên Tầm vừa mới tới đoàn làm phim
nên ngoại trừ loại người như Hoắc Dĩnh Tân rõ ràng thích khiêu khích cô làm cô
không muốn phản ứng ra, cô đều không muốn đắc tội với tất cả mọi người trong
đoàn làm phim.
Có người tới mời rượu thì tất nhiên là
cô sẽ không tiện từ chối nhưng cô cũng không thể để cho Khiêm Chuẩn uống nhiều.
Chương Hoa Lai giỏi quan sát sắc mặt,
tự nhiên sẽ phát hiện ra manh mối trong đó. Anh ấy giơ ly rượu lên, ngăn cản
người đến chỗ Tô Thiên Tầm: “Mọi người đủ rồi. Sao không thấy mọi người đối xử
ân cần với tôi? An Hòa còn ngồi ở đây nữa, không lẽ sau này mọi người không
muốn hợp tác vài lần với An Hòa?”
Câu nói này rõ ràng nhắc nhở mọi người
không nên bỏ rơi người khác.
Mọi người hiểu rõ trong lòng, cũng tạm
thời buông tha Tô Thiên Tầm.
Tô Thiên Tầm tranh thủ thời gian không
có người đến tìm mới nhắc nhở Khiêm Chuẩn: “Anh đã uống nhiều rồi. Anh nên về
nghỉ ngơi sớm đi.”
Khiêm Chuẩn không muốn đi vì anh mà đi
rồi thì không biết khi nào có thể gặp lại Tô Thiên Tầm.
Anh cũng không thể đến đây mỗi ngày,
trở thành một vị khách từ phương xa đến dùng cơm với mọi người được.
Hơn nữa hôm nay, vì Tô Thiên Tầm không
biết anh sẽ đến nên mới tham dự bữa tiệc này mà hiện tại cô đã biết, ai có thể
cam đoan lần sau cô nhất định sẽ đến.
“Anh không đi.” Khiêm Chuẩn giống như
một đứa trẻ tùy hứng rũ mắt nói.
Khiêm Chuẩn từ nhỏ đã là đứa trẻ cứng
đầu, chỉ cần anh không muốn làm việc gì thì không ai có thể miễn cưỡng anh mà
chuyện anh muốn làm, ai cũng không có thể ngăn cản.
Tô Thiên Tầm suy nghĩ một lát mới nói:
“Vậy tôi đưa anh về thì sao?”
Ánh mắt của Khiêm Chuẩn sáng lên: “Thật
sao?”
Tô Thiên Tầm biết Khiêm Chuẩn nghĩ ra
chủ ý này, đành cam chịu nói: “Tôi có thể dùng cái gì để lừa anh?”
“Vậy đi ngay lập tức.” Khiêm Chuẩn liền
đứng dậy. Một phút, không, cho dù là một giây cũng làm anh không muốn tiếp tục
ở lại.
Tô Thiên Tầm cam chịu nhìn anh một cái,
cô đành phải đứng dậy theo.
Cứ như vậy rời đi cũng không tốt nên Tô
Thiên Tầm đơn giản chào tạm biệt với người đã ngồi bên cạnh. Lúc này, cô mới
khoác lên cánh tay Khiêm Chuẩn rời khỏi cửa khách sạn.
Đương nhiên là cô vừa bước ra khỏi cửa
bằng một chân, bầu không khí trong căn phòng đã nổ tung.
“Mẹ kiếp, Tô Thiên Tầm và Khiêm Chuẩn
cuối cùng có quan hệ gì?”
“Một cặp vợ chồng hay là tình nhân?”
“Tôi cảm giác Khiêm Chuẩn thích Tô
Thiên Tầm, cái gì cũng dựa vào cô ấy và rất cưng chiều cô ấy.”
…
Mọi người mồm năm miệng mười bàn luận
về mối quan hệ của hai người, phần lớn đều không ảnh hưởng đến toàn cuộc.
Chỉ có trong đôi mắt của Hoắc Dĩnh Tân
toát ra sự thù hận.
Giờ phút này, cô ta bưng ly rượu ngồi
xuống bên cạnh Đường An Hòa. Cô ta cố ý ám chỉ nói: “Tôi còn tưởng rằng cô ta
rất cao thượng nhưng không phải là nhìn thấy người đàn ông có tiền đã nhào đến
à.”
“Người ta không để ý đến cô ta mà cô ta
cũng rất thú vị, còn chủ động nhào đến đó liếm mặt.”
“Thật hoài nghi làm sao cô ta có thể
nhận được vai diễn này.”
“Xã hội bây giờ, hoặc là có tiền, hoặc
là bất chấp mặt mũi. N ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).